• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng có một điều bọn pháp sư kia chúng không thể ngờ đến, bọn trộm mộ vì tìm kiếm kho báu tương truyền của dòng họ Đinh mà liên tục kéo tới đập phá cướp bóc. Hành thi ban đầu chỉ giử mộ, nhưng sau đó oán khí tăng dần trở thành” Thi biến” hóa thành Bạch Thi bắt hết những người này hút hết sinh khí mà tu luyện, qua thời gian hung tợn hơn xưa, tà pháp càng ngày càng mạnh mẽ. Bọn pháp sư kia quay lại lấy kho báu cũng cùng chung số phận với những kẻ trộm mộ kia, một đi không trở lại bỏ mạng tại khu mộ Đống Thếch.

Quay lại chuyện của ba người An Nam. Hắc Công và Bảo Sơn sau khi bị Bạch Thi từ trên cao chỉ ngón tay xuống, cả hai như trúng phải tà pháp, đau đớn như chết đi sống lại. Riêng An Nam do có chút pháp thuật nên biết ngay hai người kia bị gì, tiểu Bạch Thi từ trên cao phóng xuống bên dưới, ánh mắt ma quái nhìn vào An Nam không rời, lê lết từng bước chân đầy máu đen tiến đến ba người. Thấy tình huống nguy cấp, trong đầu không nghĩ ra cách gì hay hơn, chợt nhớ đến điều gì đó, đưa tay lên cổ bứt ra sợi dây đeo có miếng ngọc bội hình bát quái âm dương, cầm trên tay ném về phía tiểu Bạch Thi, cắn máu đầu lưỡi, tay lấy máu bắt ấn vẽ thành một chữ “Thu” giữa khoảng không, miệng đọc khẩu quyết: “Quái thạch nhược cư tiền... Bát Quái tất hữu hung lai... Nguyên tiền hỗn hỗn xuất minh đường... Vô Lượng Thiên Tôn “

Thấy sợi dây đeo cổ âm dương bát quái thành một sợi dây ánh sáng vàng, trói thân Bạch Thi, Bạch Thi đứng chôn chân tại chỗ la hét vang hầm mộ, ánh mắt hằn lên những tia sáng xanh, sợi dây xem ra không thể trói chân ả được lâu.

An Nam nhìn xung quanh tìm kiếm, thấy góc phòng có một cái Trâm bạc, và một chiếc quạt Trầm hương, nhanh tay chộp lấy, đè Bảo Sơn đang trong cơn điên loạn xuống đất, lấy chiếc Trâm bạc đâm vào bàn chân, bẻ chiếc quạt Trầm cho một ít gỗ Trầm vào miệng, dùng một lực từ trên đỉnh đầu mà ấn xuống, miệng giáo sư Bảo Sơn tuôn ra một dòng khí đen, đồng thời máu dưới lòng bàn chân chảy ra máu đen, sau đó ít phút chuyển lại thành màu đỏ. An Nam tiếp tục quay sang làm như thế với Hắc Công. Một chốc sau hai người mới hoàng hồn toàn thân đau nhức, như người trở về từ địa ngục, ngồi thở không ra hơi. An Nam lại lấy bên nền đất có vài loại hạt gỗ màu nâu trái của nó có hình tròn, bóc lớp vỏ bên ngoài bên trong có hạt như hạt châu đưa cho hai người nói: “Hai người cố ăn tí này vào đây là Hạt vô hoạn. Thường gọi là trái Bồ đề, có tác dụng trừ tà, rồi uống tí nước cho lại sức, cả hai đã trúng âm khí khá nặng. Lại còn bị dấu ấn Triện trên người còn chưa hết nên vậy.Tôi đã trục âm khí ra bên ngoài, bây giờ phải xử lý Bạch Thi này, không chúng ta khó lòng thoát ra khỏi nơi này”

Đúng lúc này, quả nhiên chiếc dây trói kia không làm khó được Bạch Thi tu luyện trăm năm, từng sợi chỉ vàng đứt ra từng đoạn. Sau đó lại nghe thấy một tiếng nổ lớn phát ra từ những phần mộ kia. Ba cỗ quan tài bật tung nắp, làn khói trắng mù mịt thoát ra, ba bóng người trang phục rách nát, cao lớn, gương mặt xanh đen sặc mùi tử khí, thoắt cái đã nhảy ra bên ngoài 4 -5 thước. Cả ba ác quái nhìn chằm chằm vào An Nam, thấy Bảo Sơn và Hắc Công xem ra cũng không còn sức phản kháng như “Cá nằm trên thớt, Ếch lọt đáy chum” xem ra chỉ đợi chết, nên dồn hết sát khí vào An Nam.

Lùi lại vài bước, di chuyển nhanh sang chỗ khác. An Nam tránh khỏi chỗ hai người Bảo Sơn và Hắc Công, là cố ý không cho họ bị thương tích thêm, để cho sự tập trung bọn quái kia về phía mình. Huýt gió nói lớn: “Êh!... mấy con Đinh Thi và cô bé có chiếc cổ dài... qua đây ta trọng thưởng...”

Chẳng nói chẳng rằng, cả ba xác thi cùng nhau nhe răng trợn mắt, nhảy bổ về phía An Nam. Bàn tay đầy lông xám, những ngón tay mọc dài sắc bén tát những đòn cực kì mạnh mẽ vào An Nam. Dù có thân pháp nhanh nhạy, nhưng xem ra có lẽ An Nam chưa phục hồi sức khoẻ sau những biến cố nên có phần loạng choạng, liên tiếp bị những cú tát như trời giáng vào lưng, trái phải trước sau, điều đầy thương tích, máu chảy ướt cả áo, nhất thời chưa biết cách nào hoá giải.

Lại thấy tiểu Bạch Thi nhìn về phía các xác chết đang quỳ gối, hét lớn âm vang như kêu gọi vong linh trở về. Mặt đất trong hang mộ như một cường lực bóp nghẹt, âm khí từng luồn đen xám tuôn ra từ phía dưới nền đất bốc lên trong cao. Tất cả những xác chết bỗng từ từ đứng dậy, có hơn hai mươi cái xác khô héo giờ như những quái thú, gào thét điên loạn, thấy hai người Hắc Công và Bảo Sơn, cả đám nhìn chảy cả nước miếng, bước từng bước lại gần hai người. Trong đám xác chết khô héo đó có gã Đinh Tam, thì ra khi chết đi vì bị dính phải lời nguyền Ấn Triện đồng đen thì đã xuống đây. Giáo sư Sơn thấy cái chết xem ra khó tránh khỏi thều thào cầm tay Hắc Công nói: “Xem như tuổi thọ chúng ta đến đây là hết... Hẹn gặp lại người anh em ở bên kia thế giới... Tôi đi trước đây... hà hà” .Nói xong nhắm mắt nằm chờ chết

An Nam thân người giờ toàn máu, chạy loạn xạ trong hầm mộ, trong lúc cửu tử nhất sinh, bỗng nhiên nhìn thấy nơi đống đồ tuỳ táng có một vật nhô lên cao bằng đồng, hoa văn sáng bóng, họa tiết 12 cánh sao, chim hạc điểm xuyến xung quanh, chính là chiếc trống đồng Sông đà. An Nam cười to nói lớn: “Hahaha... xem ra ta chưa đến lúc cùng đường tuyệt lộ, trở thành đồng loại như các ngươi, muốn nghe tiếng trống đồng Sông Đà trong truyền thuyết không nhỉ ?”

Nói xong phóng đến, dùng một chiếc chùy ngọc xanh đánh vào chiếc Trống đồng Sông Đà hát vang: “Hồn thiêng sông núi nước nam ta - Vang tiếng rền vang cõi ngân hà - Lòng thành muôn nẻo hồn đưa lối – Thiên địa tuần hoàn đến và đi... Hỡi các vong linh oán thán nghe lời truyền trong ba tiếng trống hãy quay về chốn âm tào địa phủ, nơi đến cần đến, nơi đi phải đi, ta phục mệnh long thần hộ pháp chư tôn, diêm phù đại đế... cấp cấp tuân lệnh... Vô Lượng Thiên Tôn”

Chỉ thấy thanh âm chói tai vang xa, tạo thành những kình thanh va vào vách hầm mộ kín, vô tình thêm phần mạnh mẽ, đám xác chết cứng như đá, tay chân vỡ ra từng mảnh rơi rụng xuống đất, tiếng động lao xao hoảng loạn trong hầm mộ bỗng chốc chợt im phăng phất, chỉ còn thấy Bạch Thi đứng đó, trong cổ họng ả sắp nôn mửa ra vật gì đó, rồi ả há chiếc miệng to ra như một cái miệng chum nước, trong bụng ả có một vật nhô ra rồi lặn vào trong, chiếc cổ dài dị hợm có vật gì đó xuất hiện, một cái đầu đầy lông đen, không có mắt, những cái răng nanh lởm chởm lòi ra bên ngoài, đang cố sức chui ra khỏi thân ả Bạch Thi.

Trong các loại Vu Thuật ( bùa ngải, phù chú) xuất hiện trên dải đất Phương Nam, có rất nhiều loại và nhiều phương cách luyện bùa chú khác nhau, có đến hàng trăm loại phù chú, bùa ngải, trùng độc, mỗi loại mang đến một sức mạnh Huyền thuật khác nhau và phân thành nhiều thứ bậc cao thấp chánh tà riêng biệt, chung quy lại thì chỉ có ba loại chính thức và phổ biến, vì tính chất đặc thù nên được chia ra từng vùng miền sử dụng .

Ví như miền Nam chuyên về bùa ngải, là do ảnh hưởng từ các nước Đông nam á. Miền Trung chuyên về thư ếm và nguyền chú thừa hưởng từ Chăm pa, Miến điện. Tại Miền Bắc do ảnh hưởng bởi Bắc thuộc nhiều năm nên sử dụng độc trùng. Ở đây ta đang nói về Cổ Trùng, vậy Cổ Trùng là gì?

Tương truyền rằng tài nuôi “Cổ Trùng” xuất phát từ tộc người Miêu ở Tương Tây cực kì nổi tiếng, chỉ bằng một con trùng nhỏ có thể làm người ta phát điên, thậm chí toàn thân thối rữa từ trong ra ngoài. Trong dân gian từng ghi nhận có vô vàn loài “Cổ Trùng” cách sử dụng cũng khác nhau. Phải nói rằng, ngũ cốc, thịt động vật, thậm chí là cả thịt người khi chết thối rữa sẽ sinh ra trùng, cùng với những thứ vật chết biến thể khác mà hình thành trùng, chung quy được gọi là “Cổ”. Những “Cổ” bị cho là có tính chất biến ảo khó lường, cùng độc tính quái lạ không giống bình thường, có thể được gọi là “Cổ Độc".

Người xưa tạo "Cổ Trùng" bằng cách vào đúng ngày 5 tháng 5 âm lịch (ngày tết đoan ngọ) hoặc vào tháng 7 hằng năm rất thích hợp để luyện chế độc trùng, vì theo quan niệm truyền thống đây là ngày khí âm thịnh nhất trong năm nó sẽ giúp các loài trùng độc phát huy độc tính càng mạnh hơn. Đem tất cả những loại côn trùng hoặc bò sát có nọc độc, bỏ vào một cái lọ hoặc chum, để cho chúng đói ăn cắn xé lẫn nhau. Sau cùng sẽ chỉ còn lại một con sống sót thì lấy con trùng ấy làm "Cổ" gọi là “Cổ Vương”.“Cổ” là do mãnh trùng tạo thành, vốn chỉ những con trùng sống sót hoặc những thứ bị trùng ăn.

Những pháp sư sau đó luyện trùng độc như một con vật cưng, nuôi sống bằng cách cho uống máu của chủ nhân và ăn thịt người, vào những đêm trăng sáng có nhiều âm khí thả trùng ra thực nghiệm, lúc này nó có thể hút dương khí, hoặc chui vào nội tạng con người ăn từ trong ra ngoài, sau đó biến chủ thể dần trở thành một cái xác không hồn, dễ dàng điều khiển theo ý của vị pháp sư kia.

Ngày hôm nay trước mặt An Nam chính là Âm Trùng Thi Vương, tại sao lại có tên Thi Vương Trùng? Bọn phương Bắc khi qua phương Nam dẫn theo một pháp sư cao cấp từ tộc người Miêu sang nước ta thực hiện việc luyện Cổ Trùng. Dòng họ Đinh Lang một đời trung quân báo quốc, chỉ tiếc rằng đã vì danh lợi trước mắt, mà không ngờ trúng quỷ kế của bọn phản loạn Phương bắc, nên bị đám người kia biến gia tộc mình thành những con rối cho mưu đồ của bọn chúng.

Sau khi mang đứa bé gái Thượng Lai luyện thành Bạch Thi, đã yếm vào thân thể Cổ Trùng, sau đó cho giữ cửa hầm mộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK