Bên dưới hang hai người Đại Thần Lực và Ngư Nhi ra sức đánh dạt những tầng lớp Xích Quỷ ngày càng nhiều trong Càn Khôn Đỉnh bò ra, chợt nhớ đến con thuyền Bát Nhã. Ngư Nhi nói: “Đại Thần Lực bên chiếc thuyền Bát Nhã tại sao lại phát ra ánh sáng kì lạ.?”
“Đúng rồi ta lại quên bén mất chuyện này. Có Thuyền Bát Nhã chúng ta giải quyết sự việc được rồi.”
Cả hai vừa đánh vừa lui ra nơi chiếc cối ngọc Bát Quái, nơi có chiếc Thuyền Bát Nhã. Bọn Xích Quỷ bên dưới ngước nhìn cả hai người, những vòng hào quang ngăn cản cho bọn chúng không thể lại gần họ được, Đại Thần Lực dùng chấp hai bàn tay lại đọc một câu chú trong “Bát Nhã Tâm Kinh”:
“Nhất thiết hữu vi pháp
Như mộng huyễn bào ảnh
Như lộ diệc như điện
Ưng tác như thị quán
Yết đế, yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha...
Nam Mô Bát Nhã Hội Thượng Phật Bồ Tát Ma Ha Tát”
Lập tức chiếc mái chèo vàng, trở nên trong suốt như gương, ánh sáng huyền diệu thanh thoát, âm nhạc từ đâu vang tới, như những tiếng chuông chùa thánh thót vang lên. Cả bọn Xích Quỷ đổ gục xuống, hai gối quỳ xuống mặt đất, khóc thương, vang lên những tiếng kêu thảm thiết, bọn chúng đưa hai tay lên chắp lại mà lạy liên hồi. Trên con thuyền đó Đức Bồ Tát Quán Âm hiện hình mờ ảo linh huyễn, ánh mắt từ bi, độ lượng, tiếng nói âm vang xa trong bầu không khí.
“Trung khổ hải, độ thuyền Bát Nhã
Phước từ bi, giải quả trừ căn.
Hoàng hồn, chuyển đọa vi thăng,
Cửu Tiên hồi phục, Kim Bàn chưởng Âm.”
Phật quang tỏa sáng, ánh sáng lan ra khắp hang động, những xích quỷ hóa thành mây khói, hình thành những bóng ma mờ trắng tan biến.
Hai người Ngư Nhi và Đại Thần Lực đứng trong khoan thuyền vừa định lui vào lấy Ấn Quỷ, thì đã thấy An Nam tay cầm Độc Cổ Kiếm, thân thể trọng thương, đứng chặn trước của mật tịch, ném chiếc Ấn Phát Khâu cho Đại Thần Lực cố nở nụ cười gượng gạo nói với hai người: “Hai người cứ trên thuyền, đừng qua đây. Giờ Đại Thần Lực ông cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, ông hãy đưa hai người này ra ngoài dùng tôi. Nếu khi tôi dùng sinh lực cuối cùng đóng cánh cửa Quỷ Môn Quan lại, chắc chắn chúng ta sẽ chết hết. Tôi giờ khí lực và tu vi như đèn sắp cạn dầu, cũng không thể sống thêm nữa. Ngư nhi hãy chăm sóc tốt cho bản thân và thầy Bảo Sơn. Hãy nhắn gửi với ông ấy rằng, ta cảm ơn ông ấy nhiều lắm... Cảm ơn mọi người... cảm ơn... hic”
Không đợi câu nói nào thêm từ Ngư Nhi nước mắt nàng rơi ra lúc nào không hay, An Nam quay lưng bước từng bước nặng nhọc vào trong, hai trụ đá dần dần đóng lại...
Một tiếng động rất lớn như tiếng trời gầm than, mặt đất xoay chuyển, từ trên tầng không đánh xuống những tia sét ngang dọc, không gian trắng xóa.
Sau trận lôi đình, trên nền trời bỗng xanh trở lại, những bông hoa U Đàm liti trắng như tuyết, trong veo, rơi từ trên trời cao xuống mặt đất, gió ôn hòa, mang theo hương thơm tinh khiết, trải dài khắp nơi, mọi người dân điều trở lại cuộc sống nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ còn trên đỉnh núi, một chiếc thuyền bằng gỗ hóa thạch nằm ấy, trong khoang có hai người một già một trẻ.
Thầy Bảo Sơn sau khi hồi tỉnh đã được Ngư Nhi kể hết sự tình. Nước mắt ngắn dài, ngước mặt lên trời cao ông nói: “Này thằng nhóc đa nhân cách, lại ra đi kiểu này nữa sao.??”
Hai người nước mắt lưng tròng... nhìn vào chiếc hố sâu giữa đỉnh núi. Họ biết nơi ấy có một con người đã hết lòng vì người khác, mà phải hy sinh thân mình. Hoa Phật vẫn rơi, bầu trời trong xanh vẫn còn đó, gió nhẹ khẽ lay cành lá nhưng không còn thấy An Nam...
Ma giặc bạo tàn chiếm nước ta
Bình thân lửa giận đốt tâm can
Thần Kiếm hiển linh từ trên xuống
U Đàm mộng khởi diệt trừ ma
Thân bất diệt thành xích vương quỷ
Một kiếm tan tành mộng đồ sinh
Mây tạnh mù tan trời lại sáng
Trên đời già trẻ mặt như hoa
Chen vai khoác cánh cùng nhau nói:
"Đại Nam vẫn thuộc núi sông ta"