• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới chân núi Phụng Hoàng từ phía xa thấy có dựng sẵn một láng trại nhỏ. Ba căn lều dã chiến to bằng một căn nhà cấp 4 bằng vải dù quân dụng, xem ra chỉ vừa mới được dựng lên vài ngày gần đây. Xe vừa dừng trước sân, đã thấy một nhóm khoảng hơn mười người đón tiếp long trọng, vừa thấy bà “Minh Sư” mù bước xuống xe, cả đám mặc đồng phục tu hành màu xanh lá xem ra là tín đồ giáo phái Pháp Quán Âm quỳ mọp dưới đất đồng thanh cất tiếng “Nam Mô... Tâm Hải Vô Thượng Sư”. Lại thấy thêm hai người từ phía bên trong chiếc lều to nhất chính giữa bước ra, nhìn sang ba người gật đầu chào xã giao. Một người bước đến giáo sư Bảo Sơn, dáng to béo, mập mạp da rám nắng, trong bộ đồ “đại cán” bằng vải đũi màu nâu, bước đến nói bằng tiếng hoa pha việt lơ lớ: “Ây dà... Chào mấy lị... ngộ vừa nghe Minh Sư Tâm Hải có nói qua về mấy lị đây. Giờ thì gặp được giáo sư, cùng hai nam thanh nữ tú này... thật hân hạnh... hân hạnh... cho ngộ”

Giáo sư Bảo Sơn đưa tay ra bắt lấy, rồi giới thiệu với người kia: “Tôi tên là Bảo Sơn, còn đây là học trò tôi An Nam và đây là Ngư Nhi cô con gái nuôi của tôi... còn ông anh đây là ?”

Người thứ hai dong dỏng cao, nước da ngăm đen, ăn vận như một nhà sư. Bước lại bắt tay cả ba người rồi nói: “Tôi tự giới thiệu tôi tên Maru. Người gốc Khmer, là một đệ tử chân truyền của Minh Sư Tâm Hải. Còn ông chủ đây là người Trung Quốc, tên là Mã Tôn... rất vui được hợp tác cùng mấy người, hy vọng mọi việc tốt đẹp”

Giờ đây cả ba mới hình dung ra mọi chuyện.Thì ra là cửa hàng đồ cổ to lớn tại phố Kim Ngưu là của hai người Tâm Hải và Maru cộng tác mở ra, Huy “chùa “chỉ đứng tên trên danh nghĩa. Ông chủ thật sự là gã người Trung Quốc mang tên Mã Tôn kia. Cùng nhau dựng lên một cửa hàng buôn bán “Bạch Bảo” có giấy phép, thực chất chỉ là bức bình phong, hợp thức hóa cho bọn chúng tiêu thụ buôn bán cổ vật liên lục địa là đây.

Sau khi thủ tục chào hỏi xong, cả ba người cùng bọn Mã Tôn bước vào trong cái lều to nhất của lán trại. Phía chính giữa lều là một sa bàn, một mô hình thu nhỏ ba quả núi thiêng Phượng Hoàng, Núi Rùa và Hổ Phục, trên sa bàn có cắm vô số những lá cờ hình tam giá be bé đủ màu sắc. Cả ba người ánh mắt tập trung vào một vật đang treo trên cao, phát ra thứ ánh sáng ma mị vàng rực, được treo bằng một sợi dây dài chính giữa đỉnh lều, thòng xuống bên dưới. Maru hiểu ý đưa tay lấy cái mái chèo xuống đưa ngay cho ba thầy trò Bảo Sơn xem và nói: “Vật này là duyên số đưa chúng ta đến đây, ông anh xem qua cho tôi biết cảm nghĩ...”

Cả ba xem qua nhìn tới lui, xem thật kỹ. Chốc chốc lại nhìn nhau gật đầu tỏ ý hài lòng, An Nam hỏi: “Đây là một pháp bảo phải gọi là báu vật chứ không phải cổ vật, các người làm sao có được nó. Xin cho tôi biết được không ?”

Gã Maru nhìn sang Mã Tôn dò ý, chỉ thấy Mã Tôn đưa cánh tay lên cho phép Maru nói. Bằng chất giọng ồn ồn hắn bắt đầu kể:

Theo đó, vào khoảng năm 1940, lúc đó vẫn còn Pháp thuộc, người làng thường trông thấy có một thầy địa lý người Tàu, cứ ngồi khoanh chân trên đống rơm, phía trên một tảng đá to dưới chân núi Sỏi, trên tay cầm một cặp chập chiêng bằng đồng, bụng đeo một chiếc trống nhỏ, luôn tay gõ “bùm bùm, xùng xèng”.

Lúc đầu, dân làng vì tính hiếu kỳ tò mò kéo đến xem, nhưng thấy suốt ngày ông ta chỉ ngồi đó và gõ bùm bùm, xùng xèng, nên mọi người bảo ông ta bị điên. Thế rồi, ngày qua ngày chả còn ai để ý đến kẻ điên này nữa.

Thế nhưng, một thời gian sau, ông thầy địa lý Tàu này đột nhiên biến mất. Dân làng kéo đến chỗ tảng đá nơi ông ta ngồi, thì thấy một đường hầm đào từ sau khối đá vào sâu trong lòng núi. Mọi người đốt đuốc chui vào hầm thì thấy hầm sâu hun hút, tối đen như mực. Cuối đường hầm là một gian phòng to lớn. Gian phòng này lại mở ra nhiều ngách đến các gian phòng khác. Có một cánh cửa đá nằm chính giữa gian phòng không ai mở ra được.

Tuy nhiên, các gian phòng trong lòng đất đều trống trơn, chỉ còn lại vài món đồ vỡ vụn, vài hạt ngọc lưu ly nho nhỏ vương vãi. Lúc này, người dân trong làng mới té ngửa, tay thầy địa lý Tàu kia chính là kẻ chuyên săn kho báu ở Việt Nam. Gã đã lấy đi mất kho báu quý của dân làng.

Sau này, người dân trong làng quay lại nơi hầm sâu thì tảng đá to lớn đã đè lên trên cửa hầm, mưa lớn cuốn trôi đất cát lấp kín miệng hang. Qua năm tháng câu chuyện lão thầy địa lý Tàu đào mất kho báu lan rộng khắp nơi, ầm ĩ suốt một thời gian dài dần chìm sâu vào quên lãng. Một trong ba ngọn núi chúng ta đang tìm chính là miệng hầm mộ kỳ bí khi xưa...”

Rồi gã Mã Tôn ánh mắt chợt toát lên nỗi kinh hoàng nói tiếp: “Người thầy Tàu mà Maru kể đó chính là nội tổ phụ của ngộ... ầy. Nghe cha mẹ ngộ kể lại, sau khi ông nội về nhà sau khi qua Việt Nam đào mộ, tìm kho báu, một thời gian sau ương ương dở dở, cứ ôm cái mái chèo vàng này không buông tay, suốt ngày cứ nói những câu ma quỷ, nửa đêm gào khóc thảm thiết, một đêm nọ vô duyên vô cớ cầm chiếc mái chèo này vào phòng đập chết ông cố bà cố của ngộ, giết hết người trong nhà, hơn tám mạng người, không ai sống sót, máu me vương khắp nơi trong nhà, sau đó tự lao đầu vào vách tường mà chết. May mà cha mẹ ngộ hôm đó không có ở nhà, không thì cũng đi đời nhà ma, luôn ah... Đến cha của ngộ cũng vậy, đang yên lành mạnh khoẻ sinh ra bệnh nói năng lảm nhảm giờ cũng trong bệnh viện tâm thần. Ngộ và thằng con trai duy nhất của mình giờ thì lo sợ, không biết khi nào cái nghiệp này đến với mình ah... Sau đó ngộ mới tìm thầy pháp hóa giải, thật may mắn mới gặp được Minh Sư đây chỉ dẫn ngộ cách hóa giải, cái họa sát gia này.”

Khi nghe đến cái mái chèo từng giết rất nhiều người, Ngư Nhi tay đang cầm vật kia hoảng sợ đánh rơi xuống đất. Maru cúi người cầm mái chèo lên nói: “Cô yên tâm, vật này đã được “Vô thượng Sư” dùng pháp thanh tẩy âm khí, nên âm khí không còn. Cô đừng lo”

“Vậy chúng tôi tới đây muốn mua lấy cái mái chèo này, các người ra giá đi...”An Nam nói.

Bà mù “Minh Sư” cười khẩy: “Các người nghĩ bọn ta cần tiền không?... Nếu cần ta tặng cho không lấy một đồng nào? Chỉ với vài điều kiện nhỏ và các ngươi cũng không phải chịu thiệt thòi”

Bảo Sơn nói: “Điều kiện gì xin bà cứ nói. Miễn là không giết người và phạm pháp là được.”

Bà ta đáp: “Không cần phải đao to búa lớn làm gì. Nhưng ta đã nói từ đầu, chúng ta là đối tác. Nếu các người đồng ý theo bọn ta tìm ra hầm mộ, ngoài cái mái chèo vàng, thì tất cả báu vật đều chia sẻ sòng phẳng, chỉ duy nhất một vật các người không được lấy mà phải dành cho ta...”

Bảo Sơn nhìn An Nam và Ngư Nhi dò ý, quay sang nói với bà mù: “Tôi có hai câu hỏi. Nếu bà trả lời thích đáng bọn tôi sẽ cùng hợp sức, chúng ta cùng làm...”

“Việc gì cứ hỏi, ta sẽ trả lời.”

“Thứ nhất bọn ta có khả năng gì mà bà lại muốn cùng bà tìm kho báu, trong khi với đội ngũ hùng hậu này bà dư sức khai mở hầm mộ bí ẩn kia; thứ hai là vật bà muốn lấy trong ấy là gì?

Bà mù lấy tay lấy chiếc kính đen đang mang xuống, lộ ra đôi mắt trắng dã nói: “Thật sự ta muốn hợp tác với các người là vì các người rõ ràng có thực lực. Chuyện tìm thấy hầm mộ là một lẻ, việc có vào mà có ra được không, đó mới là quan trọng, nên ta không muốn phiêu lưu cuộc sống của mình vào tay những kẻ ngu dốt. Một giáo sư kinh nghiệm về cổ vật, giám định văn hóa cổ văn, được xem là một trong hàng ngũ những giáo sư xem văn vật tốt nhất tại Việt Nam. Thanh niên bí hiểm kia khí lực ngút ngàn, Dương lực cực hạn, xem phong thủy cực tốt, ta chỉ cần nghe qua thanh âm là biết có một dòng khí hưng thịnh, chứng tỏ là một bậc đại phong thủy sư, ít nhất cũng là một truyền nhân phong thủy nguyên sơ. Cô gái còn lại này chuyên dịch chữ cổ, trên người có một trấn khí cổ thuật Việt ngàn năm, nói rõ là một trấn khí sống, mang Âm mệnh cực cao... Ta nói vậy đúng hay sai thì sau khi vào hầm mộ sẽ biết...”

“Còn tại sao ta muốn lấy một vật trong hầm mộ, là chính vì đôi mắt mù lòa của ta. Đã nhiều năm qua ta dùng mọi phương pháp cứu chữa, nhưng do bị mù từ bao lâu nay, cũng không còn cách nào. Trong truyền thuyết có nói, nếu dùng Hoa Ưu Đàm Bà La 3000 năm trong việc chữa trị, có thể trị được bách bệnh. Người bệnh có thể hết, kẻ mù lòa có thể trông thấy ánh sáng. Vì thế ta trong nhiều năm ta tìm kiếm khắp nơi trong các cổ mộ hy vọng tìm thấy nó. Đem lại ánh sáng cho bản thân, thuận lợi cho việc hành đạo... Ta trả lời như vậy hài lòng chưa giáo sư đáng kính !”

Mã Tôn thêm vào: “Còn chuyện hóa giải lời nguyền của gia tộc họ Mã của ngộ nữa. Mong các lị cùng nhau giúp ngộ. Các người cứ yên tâm làm việc, bán kính 10km xung quanh đây đã được tôi cho người bảo vệ. Cho nên các lị cứ yên tâm mà hành động... hà hà”

Ở cái nơi vùng núi xanh thẫm trải dài, chập trùng đồi núi nhấp nhô của ngôi làng Mỹ Cụ. Ba ngọn núi cao như ba cái cột chống trời vươn thẳng lên trời cao, càng thiển hiện rõ trong đêm trăng sáng, tiếng chim cú đâu đó kêu khóc từng hồi, đây đó từng đợt gió hiu hắt vi vu quét ngang dọc cũng không làm cho nơi đây trôi đi hết những thâm u đen tối của âm khí. Đã bao đời nay con người cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, tìm kế sinh nhai, mà làm những việc trái với quy luật tự nhiên, phá hại đi không biết bao nhiêu di tích của đất nước, cho ngàn năm núi phải khóc, sông phải hờn. Nhìn lên ba ngọn núi chi chít lỗ hang như những tổ ong, dấu tích còn sót lại của những lần trộm mộ đào bới, lòng ba người không khỏi chạnh lòng.

Trong căn lều một nhóm người được gọi là “đồng tu” ngồi thiền tập thể còn gọi là “cộng tu” đang lâm râm đọc thầm câu “Rốt ông ra sô xát, thập bát bộ đạo tràng”, trong khi bà Minh Sư Tâm Hải ra sức thuyết pháp cho ba thầy trò An Nam nghe, cả ba người thấy những lời nói không hợp với mình nên lịch sự từ chối, cùng nhau bước ra ngoài đến bên đống lửa trước lều trại ngồi sưởi ấm.

Ngư Nhi nhìn sang đám tín đồ đang ngồi xung quanh bà “Minh Sư” Tâm Hải cười khẩy: “Thật không thể tin được, thời đại nào rồi còn tin vào những trò bịp bợm này. Các tín đồ mất trí nghe lời bà mù “Minh Sư” làm u mê không nhận đâu là sự thật... nào là không cần phải tu hành, tạo phúc đức. Chỉ cần ngồi thiền ngày hai tiếng sau đó được bà ta truyền cho “Tâm Ấn” là có thể thăng thiên thành bật giác ngộ... hmm”

An Nam từ nãy giờ lòng cũng ấm ức nên được dịp cũng nói: “Nếu không vì cái bí mật chôn vùi trong cái hầm mộ kia thì tôi đã lên tiếng, tức con bà nó không thể chịu được. Bà mù kia tự xưng là thánh thần, tu hành cao hơn cả Đức Phật. Từ trước đến nay, ai cũng biết rằng ngoài cảnh giới con người ra, còn có cả thêm năm cảnh giới khác. Thứ tự của sáu cảnh giới từ thấp đến cao là Địa ngục, Ngạ quỷ, Súc sinh, Atula, Người và Trời. Bà “Minh Sư” mù này lại đưa ra một ý mới lạ khi cho biết thế giới thứ nhất ở trên nhân gian là thế giới của loài Atula, tức Atula cao hơn người một bậc, và thua Phật có... mỗi một bậc. Phật chỉ đạt đến cảnh giới thứ hai. Còn bà ta ở thế giới thứ sáu trên cả đức Phật là nơi chỉ dành cho bật Vô Thượng Sư, Minh Sư. Thật sự phỉ báng đến thế là cùng”

Giáo sư Bảo Sơn nói: “Đó là chuyện của người ta, không liên quan đến mình. Với lại thầy trò ta làm nhanh chóng cho xong chuyện này, mục tiêu chính lấy mái chèo vàng, nên các con cũng đừng bận tâm.”

“Riêng ta cũng có chút hoài nghi về chuyện này, mọi chuyện xảy ra xem có vẻ rất logic, nhưng thấy có vài vấn đề làm cho ta thấy nên thận trọng là tốt hơn hết. Bọn người giả thần giả quỷ này quả thật không đơn giản. Nhưng suy cho cùng, ta và họ đều có chung một mục đích trong cuộc tìm kiếm này. Theo như An Nam nói thì khu vực này có một lực từ trường rất mạnh, rất có thể giúp cho cậu đánh thức tư duy khai mở lại trí nhớ. Nên chúng ta phải hợp lực xem sao. Chỉ cần thận trọng là được...”

An Nam nói: “Vâng... lúc con đến thế giới này cũng trải qua một trường lực cực mạnh, sáng giờ con đi xem xét nơi này nhận thấy đây chính là bảo địa phong thủy Xuyến Trượng Long. Xuyến Trượng Long là một trong mười hai thế đất quý hiếm ngàn năm có một, chính vì thế nhiều bậc vương giả xưa kia luôn tìm kiếm bằng mọi giá để nhập thổ vi an, hoặc làm nơi tu luyện linh đơn trường sinh bất tử. Thế núi chia làm ba hướng đều nhau tạo thành thế chân vạc, tam sơn hội tụ sinh khí tại trung tâm, chỉ cần đặt huyệt mộ hoặc làm nơi tu luyện rất nhanh chóng đạt được như ý muốn...”

Ngư Nhi tỏ vẻ ái ngại nói: “Rất nhiều bọn đào trộm mộ đã đến đây đào phá khắp nơi, có khi mất tích không dấu vết con còn nghe nói nhiều sự việc kinh hãi ma quái tại nơi này.Những tên trộm bảo vật bị chúng lấy để tiện việc chia chác, không thì đem nấu chảy. Những hiện vật quý hiếm, thể hiện tinh hoa điêu khắc, tạo hình của các nghệ nhân xưa có giá nhiều tỷ đồng nhanh chóng bị chúng “hóa nghiệm” nấu chảy thành đồng để bán đồng nát. Có lẽ bởi hành vi này mà số phận các tên trộm này cho đến nay đều phải nhận những kết cục thảm thương... Nghe người dân xung quanh đây nói giờ ở khu vực núi Mỹ Cụ đồn rằng có quỷ nên không ai dám lên đào bới. Vậy chúng ta cần phải chuẩn bị đề phòng con e rằng...”

Bảo Sơn quay sang đám tín đồ đang thiền định nói nhỏ: “Con không cần phải sợ, ma quỷ dù xấu xa ghê sợ như thế nào cũng không ác bằng lòng người. Ma quỷ chỉ là lời đồn đại trong truyền thuyết, không ai chứng thực. Nhưng bọn người kia thì chúng ta nên đề phòng, vốn dĩ bà “Minh Sư” kia ta thấy có một chút xảo thuật, hòng làm u mê các tín đồ. Không phải bàn về những người từng tu học trên dãy Hy Mã Lạp Sơn kì bí, được xem là cái nôi của các thuật sĩ, nơi này chuyện tâm linh được xem là có những kì tích không thể luận chứng bằng con mắt của khoa học thường thức... Đó mới là điều chúng ta mới đáng sợ...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK