Miệng đời thiên hạ toàn kể những chuyện thiên biến vạn hoá, đa phần không có tồn tại trong nhân gian. Nhưng cũng có những chuyện mắt thấy tai nghe mới biết là sự thật. Trước mặt hai thầy trò Bảo Sơn và An Nam là một hình hài của một con người, mà nói chính xác hơn là một hình dáng kì lạ, thân mình to lớn từ trên xuống là những lớp vảy rắn màu nâu đỏ, đầu đội một chiếc vương miện Chăm pa, sau lưng là một chiếc đuôi rắn dài hơn hai mét, trên thân mình có nơi lớp vảy bong tróc làm lộ ra những mảng thịt trắng hếu, chảy máu tanh hôi, từ khi hắn xuất hiện không khí trong hầm mộ như biến mất, ngột ngạt đến khó thở, tất cả có cảm giác như đang bị chôn sống.
Khi hắn vừa bước ra khỏi quan tài vàng, tất cả bọn người Chiêm Thành quỳ mọp dưới đất, không dám ngước mắt lên nhìn. Gã Nùng tiên sinh cất tiếng nói trịnh trọng: “Dạ... Chúng con kính chào ngài quay lại... ngày hôm nay. Như hạn định đã đến lúc ngài hấp thu hồn phách nhân gian. Hai người này nữa là đã được như ý ngài đã căn dặn”
Gã quái nhân quay sang nhìn An Nam rồi bước đến, đưa bàn tay chỉ có ba ngón tay sắc bén, chạm vào cằm An Nam rồi cất tiếng nói như từ cõi âm vọng đến: “Khá lắm! hahaha... các ngươi không hổ danh con cháu Chiêm Thành. Linh hồn của ta nhờ nhập vào thân xác của quốc vương Chế Bồng Nga, có sẵn dương lực dồi dào, mà ta đã nhanh chóng lấy lại được linh lực ngàn năm. Hôm nay chỉ còn hai tên này nữa là đủ một vạn sinh linh. Lại còn có món ăn cực phẩm là “Giao Long”... khá lắm... rất khá, ta rất hài lòng... Giờ qua đây ta ban thưởng cho các ngươi...”
Nói xong đám người kia gương mặt vui sướng khôn tả bước lại gần xà thần. Hắn gầm lên một tiếng, há to chiếc miệng gớm ghiếc, nuốt lấy từng người kia vào bụng, phút chốc sau đó lại ợ ra những cái thân mình được bọc lại trong một chiếc kén tằm đầy nhớt nhãi tanh hôi, xông thẳng lên mũi hai thầy trò Bảo Sơn. Giáo sư Bảo Sơn thấy vậy nên nói: “Thật là bọn thần kinh. Chết mà không sợ, còn tỏ ra mừng rỡ... thật là...”
An Nam nói: “Thầy không biết đó thôi, tôi không nhầm thì đây là chiêu Thoát Cốt Sinh cải lão hoàn đồng của xà thần. Thường muốn tu luyện lên một cảnh giới cao hơn, cần rất nhiều thời gian tu luyện, trải qua nhiều năm tháng, để đạt đến cảnh giới tu vi cao hơn. Nên bọn này làm vậy là muốn trùng sinh lại thân xác để tiếp tục phục vụ tên súc sinh này... hèm...”
Gã Nùng tiên sinh cười nhếch mép nói: “Thật không hổ danh “Giao Long”. Hèn chi ngài Xà thần đánh giá nhà ngươi cao như vậy. Bọn ta có phúc phận may mắn được phục vụ xà thần, không ai trong bọn ta sống dưới hai trăm năm tuổi rồi. Ta cũng không biết thực lực của nhà ngươi ra sao. Nhưng trước sau gì thì cũng khó thoát khỏi nơi đây. Thôi thì ta nói cho hai người biết tại sao có nơi này, để khi chết đến suối vàng không ấm ức...Thật ra nơi này là một hang động đã sẵn có từ lâu không ai biết. Cung phi nương nương Ngọc Đô đã chọn vùng đất này không phải là không có lý do, dân Chiêm Thành ta sinh sống tại nơi này vô tình phát hiện ra hang động này, sau đó mới tình cờ biết là nơi trú ẩn của xà thần. Sau khi ngài xà thần bị gã Mục Thận thu phục hoá đá, đem về miếu thần Phong Linh trấn yểm, thật là may có bọn thường dân ngu si đã cố ý đào ngài lên, vô tình hóa giải phong ấn nên ngài mới có cơ hội trốn về đây trú ngụ, sau này bọn ta trong lúc chiến tranh đã đánh cắp quan tài vàng của triều đình nhà Nguyễn, trong đó có thân xác quốc vương Chế Bồng Nga đem về, dùng Chi thuật triệu hồn cho ngài xà thần mượn thân xác Vương Dương của đức vua mà tu luyện. Chờ ngày phục hồi tà lực. Sau khi xà thần thức tỉnh, đủ thần lực ngài sẽ gieo rắc cái chết bằng những dịch bệnh lạ, thảm sát hàng loạt. Nước Việt Nam xem ra đến hồi kết thúc rồi...hahaha”
An Nam ngước nhìn lên nóc hầm mộ trên cao nói: “Đây là nơi phong thủy bảo địa thuộc Mộc tinh hỏa mạch, Xà nhập thủ thành Lạc mạch. Bên trên là hàng ngàn ngôi mộ, đáy hồ hình phễu sinh ra Hỏa mạch, khi những linh hồn chết đi sẽ bị hút xuống dưới này, ngay vị trí quan tài vàng nằm ở trung tâm tạo thành Huyền vũ. Phát sinh ra Mộc tinh có âm tính cao, nên xà thần mới hút ma lực mà tu luyện phục hồi tà khí...”
Giáo sư Bảo Sơn gật gù nói thêm: “Thì ra bấy lâu nay hay xảy ra những cái chết kỳ quái tại nơi này, mặc dù Hồ Tây tuy lớn hơn 500 hecta, như mực nước rất thấp, nơi sâu nhất cũng chỉ hơn 2 m, còn trung bình chỉ 1m, dù người không biết bơi cũng khó lòng mà tử vong. Vậy mà người dân sinh sống quanh Hồ Tây thường thấy có nhiều xác chết nam thanh nữ tú, sau khi vớt lên thì gương mặt vẫn hồng thuận giống như đang ngủ say, mà bị ai đó bỗng nhiên cướp lấy mất linh hồn. Có thời điểm cá trong hồ bỗng nhiên chết hàng loạt, sau một đêm phơi bụng trắng xóa cả mặt hồ. Vào những năm thập niên 50 cũng hay xảy ra những sự kiện kỳ lạ có một nhóm văn công, sau khi chèo thuyền ra giữa lòng hồ bỗng dưng xảy ra sự cố, mặt nước đang yên bình bỗng dâng sóng lớn đánh chìm chiếc thuyền, làm tất cả người trên thuyền trở tay không kịp vong mạng, chỉ vài phút sau mặt nước lại trở về bình lặng như chưa có gì xảy ra, sự kiện đó làm các nhà khoa học không thể lý giải nổi. Giờ tôi đã hiểu vì sao...”
Lão Nùng tiên sinh giờ thì cũng an phận trong chiếc kén tằm nhơn nhớt kia, bọn chúng xếp thành hàng dài nằm đó chờ ngày phục sinh. Xà thần đã quay lại, hắn nhìn hai thầy trò An Nam như một món ăn đã chuẩn bị trước mặt, đưa bàn tay ra túm lấy giáo sư Bảo Sơn mà lôi ra khỏi sợi dây trói, cười khằng khặc quay sang nhìn An Nam nói: “Hmm... Ta hóa kiếp cho tên này trước, còn nhà ngươi tính sau. Yên tâm rồi ai cũng có phần... Hmm...”
“Chưa chắc đâu nhé con súc sinh kia...” Bỗng nhiên An Nam đứng phất dậy, thì ra từ lúc nãy giờ đã lén lút dùng cánh tay miết dây thừng vào chiếc cột đá sau lưng, có những đường lồi lõm sắc bén, sợi dây đã đứt ra. An Nam nhanh tay lấy trong túi ra một thứ bột màu vàng như nghệ gọi là “Hoàng hùng”, một chất bột khắc tinh của rắn thường hay mang theo mỗi lúc đi vào hang sâu đề phòng rắn độc, ném nhanh về phía con mắt xà thần, hắn cũng nhanh tay đưa cánh tay ra cản lại chất bột kia, bỏ giáo sư Bảo Sơn xuống đất, trừng mắt nói với An Nam: “Grm...Mấy cái thứ này dành cho mấy con tiểu xà nhãi nhép, bọn trần gian mắt thịt như ngươi cũng dám ra tay với ta sao?.”
“Phập”... Vừa dứt lời mấy chiếc vảy rắn từ trong người xà thần bay ra thật nhanh, cắm sâu vào thân thể An Nam, cơn đau bắt đầu bùng phát, ánh mắt An Nam như tê dại, như có hàng ngàn mũi tên lửa đỏ cắm vào da thịt, lảo đảo bước lùi ra sau mấy bước, thân thể như hóa đá, thân người gục xuống.
Xà thần bất đầu đổi ý, chuyển con mắt thèm thuồng sang An Nam: “Ta tính cho ngươi chết sau, nhưng xem ra nhà ngươi muốn đi sớm, ta đây cho nhà mi toại nguyện... hmm”
Giáo sư Bảo Sơn thấy tình huống nguy cấp lấy vài viên đá ném về phía hắn nhằm phân tâm, những cục đá trúng vào thân mình xà thần như ném và vách đá, gãi ngứa cho hắn. Chẳng thèm bận tâm đến giáo sư Bảo Sơn, hắn bước đến đưa cánh tay to lớn bóp cổ An Nam, giơ lên cao giữa khoảng không, bị cơn đau hành hạ chết đi sống lại, An Nam dù đau đớn vẫn cố sức chửi rủa: “Con mợ nó, con rắn nước này, ai cho cái thứ dơ bẩn súc sinh như ngươi đụng đến thân thể vàng ngọc của ta... con bà nhà ngươi... ta mà thoát được băm vằm mi ra trăm mảnh làm rắn xào xả ớt... hmm”
Nghe chửi rủa xà thần còn điên tiết bóp mạnh hơn, An Nam giờ như đèn sắp cạn dầu, hơi thở của của y chỉ còn tính bằng giây, ánh mắt trợn ngược hai tay buông rũ xuống thân. Bất lực chờ làm món ăn cho xà thần.
Bảo Sơn giờ không làm gì được hét lớn trong nước mắt: “Còn chờ gì nữa hóa giải ngay đi... kẻo không còn kịp nữa, cậu muốn chết dễ vậy sao?” Rồi quỳ hai chân xuống, chắp tay lên trời mà khấn: “Xin ngài hiển linh cứu cậu ấy... không còn kịp nữa rồi...”
Bỗng nhiên có tiếng cười trong miệng An Nam phát ra: “Hà hà... Bây nhiêu đó là đủ rồi. Giờ còn không buông tay, quỳ xin ta tha mạng. Không thì đừng trách ta mạnh tay nhé...”
Chỉ thấy An Nam lấy bàn tay mình, bẻ ngón tay đang bóp chặt của xà thần ngoặt ra đằng sau, tiếp theo một cú đá từ phía dưới như trời giáng thẳng vào mặt xà thần, hắn bất ngờ nên không tránh kịp văng vào vách hầm mộ cát đá bay mù mịt. An Nam giờ như một người khác, xuất hiện trước mặt giáo sư Bảo Sơn tóc bỗng chuyển sang màu bạc ánh kim, thân hình toát ra linh khí, trên trán có một con mắt thứ ba phát ra vầng quang sáng chói. Tiếng nói vang vọng với giáo sư Bảo Sơn: “Giờ ông tránh sang bên, nhưng tốt nhất chạy ra khỏi hang này, nơi đây giờ không dành cho người phàm nhân như ông. Chuyện đây để ta là được...”
Bảo Sơn chắp tay cung kính nói: “Vâng con xin đi trước, xin cứu lấy An Nam... “
Giáo sư Bảo Sơn không quên chạy đến lấy tiểu Kim Nhi bỏ vào chiếc túi khoác trên vai, chạy theo hướng cửa hang lớn mà ra.
Xà thần trong đống đổ nát bước ra nói lớn: “Ai cho ngươi lấy tiểu Kim Nhi mà chạy hả?... chán sống rồi sao ...”
Nói chưa dứt lời đã phóng đến bên Bảo Sơn, như cảm thấy phần thân dưới mình bị cản lại, thân hình bị hất lên cao đánh “Uỵch” xuống mặt đất, thì ra bị cánh tay của An Nam túm lấy chiếc đuôi của xà thần rồi quật mạnh xuống đất, thân thể đau đớn không kể siết, hắn càng nổi cơn điên loạn: “Hmm... Khá đấy. Ta đợi nhà ngươi từ lâu lắm rồi. dù có mạnh đến đâu cũng sẽ trở thành bữa ăn của ta thôi. Đúng không “Giao Long” Đức Huyền truyền nhân của Tả Ao Tiên Sinh... hahah.”
An Nam không thèm nhìn hắn nói gì, nhìn vào cánh tay phải của mình đưa ra, rồi sau đó dùng hai ngón trỏ và ngón giữa bàn tay trái tạo thành kiếm chỉ vuốt từ trong ra ngoài tạo thành Điểm Long. Cánh tay phải bỗng chốc hóa thành một đầu rồng kì lạ, miệng ngậm viên ngọc hỏa châu, mõm rồng ngắn, cánh mũi to, chiếc bờm trên mũi dài uốn lên phía trước như một chiếc lá bồ đề, đó chính là hình dáng rồng thuần Việt. An Nam vừa cười vừa nói: “Giao long là trước đây... ta có nói 200 sau nó sẽ hóa thành Thanh Long. Giờ thì đã hơn 500 năm yêu nghiệt như ngươi nghĩ xem nó đã thành gì rồi. Giờ đã thành Thần Long Hộ Pháp. Nhà ngươi tu luyện tà đạo, không biết đã giết bao nhiêu sinh linh. Trốn dưới mộ huyệt, lấy những ngôi mộ bên trên che mắt thánh hiền, giờ thì ta thu phục nhà ngươi, lấy lại sinh khí cho người dân tại đây...”
Xà thần gầm lên, tia sáng trong mắt giờ chuyển thành màu tím, cánh tay liên tục vung ra những chiếc vảy trên người, tạo thành phi lực, bay như mưa trong hầm mộ cắt ngang dọc khắp nơi, An Nam giờ thân pháp nhanh như cắt né tránh những phi lực của những chiếc vảy kia, vừa né tránh vừa tung ra những đòn đánh trả cực mạnh lên người xà thần.
Những trụ cột trong hang bắt đầu rung lắc, xem ra chẳng mấy chốc đây sẽ sụp đổ, cát bay đá chạy trong hầm mộ, không gian nóng như một lò lửa, chỉ thấy thân thể hai bên đều đầy thương tích, miệng An Nam giờ máu tươi đã có nơi khóe miệng, còn Xà thần cơ thể như tróc gần hết lớp vảy, đứng không vững máu nhỏ thành dòng xuống mặt đất. An Nam nhếch mép cười nói: “Thực lực chỉ có vậy thôi sao, tu vi 300 năm... hì... chỉ có thế. Rắn mà đấu với Rồng thật là ảo tưởng. Ta không kéo dài thời gian nữa thu phục ngươi thôi...”
Nói vừa dứt lời phi lên khoảng không hét lớn: “Thiên Đạo tuần hoàn... Chử Đồng Tử... Thánh Liểu Hạnh... Hà Thần Hồ Tây... Thiên Long Hộ Pháp... Mệnh cho ta thu phục yêu quái Xà Nhị Mao... Vô Lượng Thiên Tôn!!.”
Chỉ thấy ánh sáng trắng chói mắt thân thể An Nam hóa thành Thần Long Hộ Pháp uốn lượn như hình xoắn ốc, hóa thành rồng Việt mà trấn xuống phía dưới. Xà thần linh cảm thấy một sức ép kinh hồn từ trên như đè nén xuống, hắn cảm thấy không ổn co chân chuẩn bị chạy trốn, nhưng không còn kịp nữa phút chốc theo phản xạ hắn giơ hai cánh tay lên chống trả kình lực, thân hình phải chịu một sức ép ngàn cân từ trên xuống. Hai chân hắn khụy xuống gãy nát, ánh mắt thất kinh. Một lực nén kinh hồn, tiếng nổ thật kinh khủng. Tầng mộ cũng chịu không nổi xung lực, sụp xuống tạo thành một vòng xoắn ốc khổng lồ trên mặt Hồ Tây, hút tất cả bên trên xuống dưới mặt đất.
Ánh sáng mặt trời như tắt hẳn, tạo thành những đám mây đen kịt, bầu trời bỗng tối đen như mực, từng cơn gió mạnh quét ngang mặt hồ, những tia sét trên tầng không đánh xuống nghe “Uỳnh... uỳnh” người dân xung quanh Hồ Tây thất kinh hồn vía, ù tai hoa mắt. Hơn nửa ngày, sau đó trời trở nên sóng yên gió lặng, mọi việc trở nên bình thường vốn có của nó. Mọi người ngơ ngác không ai hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghĩ là một cơn giông bão kéo đến.
Chỉ có một người hiểu mọi chuyện xảy ra, đó là giáo sư Bảo Sơn. Sau khi chạy ra khỏi miệng hầm mộ to lớn, trong phút chốc một tiếng nổ lớn vang lên sau lưng, nước từ trong hầm mộ tuôn ra như một con thác lớn, cuốn thân người ông trong dòng nước dữ, giáo sư Bảo Sơn chỉ biết nhắm mắt mặc cho sống chết ra sao.
Khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm ở một bờ sông đầy sình lầy, định thần lại thì ra đây là một nhánh sông Hồng, cửa hang này là do nhóm người Chiêm Thành đào thành địa cung bí mật thông xuống hầm mộ sâu kia. Giờ đã sụp xuống kéo theo sình đất ra bên ngoài, bịt kín lối vào. Bảo Sơn giờ mới hoảng hốt đi tìm An Nam không biết sống chết ra sao. Đi lòng vòng nữa ngày mà không thấy tăm hơi. Buồn bã ngồi nhìn dòng sông thở dài nói thầm: “Thằng nhóc đa nhân cách này giờ lại biệt tăm biệt tích, như lúc xuất hiện trước mặt mình... Mong ông trời có mắt, mong tổ tiên nhà họ Hoàng, Tả Ao Địa Tiên phù hộ cho cậu ta... “
Chợt giáo sư Bảo Sơn nhớ đến bài thơ của cố thi sĩ Nguyễn Du “Tiểu thanh ký” đọc ngậm ngùi:
Tây đồ cảnh đẹp hóa lầu hoang
Thổn thức bên song, mảnh giấy tàn.
Son phấn có thần, chôn vẫn hận
Văn chương không mệnh, đốt còn vương.
Nỗi hờn kim cổ, trời khôn hỏi
Cái án phong lưu khách tự mang.
Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa
Người đời ai khóc Tố Như trăng.
Ông ngồi bên bờ sông nhìn dòng nước trôi lững lờ nhớ đến thời gian cách đây ba năm gặp được An Nam...