Sau khi thắng trận Mã Viện lại may mắn biết xem phong thủy tìm ra được bí mật của lăng mộ Sở vương nên, tìm cách khai thác lăng mộ, tìm ra được Càn Khôn Đỉnh, chẳng may quân lính sau khi xuống mộ Sở đã bị trúng độc khí, đi mười chết còn 4-5. Riêng bản thân Mã Viện dù có biết Huyền Thuật cũng khó tránh khỏi hao lực, sức khỏe ngày càng xuống dốc, biết mình chẳng còn sống được bao lâu, đã dùng trăm phương nghìn kế, thoát ly khỏi chốn vương triều, bí mật quay lại phương Nam, xây mật tịch luyện Tiên đơn “Thánh Thai” sau này dùng chính thân thể con cháu mà quay lại dương thế, sống trường sinh. Thế nên hắn bất chấp tất cả, kể cả lập ra một câu chuyện hoang đường nhằm dụ dỗ con cháu dòng tộc tìm ra Thánh Thai, để hắn ta lợi dụng thân xác mà chuyển thế.
Quay trở lại chuyện sau khi hai nhóm người giáo sư Bảo Sơn và Minh sư Tâm Hải trong lúc Mã Tôn khai mở Càn Khôn đỉnh lấy Thánh Thai, lập tức bị trúng tà môn ngoại đạo, những cánh tay đỏ như máu cuốn thân thể hắn ta vào bên trong. Khung cảnh xung quanh như đông cứng, lại ánh sáng bên trong biến mất, tất cả như rơi vào khoảng không gian sâu thẳm u tà.
“Đây là đâu... tại sao tất cả lại bị như vậy. Là chuyện gì đã xảy ra ?” Tiếng giáo sư Sơn nói trong sự mệt mỏi, đầu váng mắt hoa.
Mở mắt ra ông nhận thấy tất cả đang ở trong một không gian to lớn, bao bọc xung quanh là những đám khói hư ảo, trước mặt là Càn Khôn Đỉnh nằm chính giữa bao bọc xung quanh những trụ đồng cao lớn. Sức nóng tỏa ra, như thiêu đốt tâm can. Kinh hãi hơn nữa chính là trên khoảng không treo lơ lửng rất nhiều những xác trẻ con, nhìn sơ qua hơn trăm cái, chân bị cột dây trút đầu xuống, từ giữa trán bị khoét một lỗ máu nhỏ xuống bên dưới vào Càn Khôn Đỉnh, mùi máu tanh nồng tởm lợm. Những con người ngồi xung quanh cái đỉnh cùng lão MaRu cũng chịu chung số phận giờ khô héo chỉ còn da bọc xương, chết không kịp ngáp.
Một người thanh niên rất giống An Nam nhưng trong bộ đồ pháp bảo màu trắng như tuyết, đầu đội cửu dương đạo quang, mang giày xích bảo, cánh tay lộ rõ hộ pháp giao long, ánh mắt thần quang, đứng nghiêm nhìn Càn Khôn Đỉnh. Anh ta nói: “Thầy Bảo Sơn, hai cô nương Nữ thần tướng Việt... giờ thì ta đã biết mình là ai? Đức Huyền, truyền nhân thứ 9 của Thiên sư đạo giáo, cũng chính là con trai của Tả Ao Địa Tiên. Trong trận chiến năm xưa, tôi cùng những người thân sau khi tiêu diệt Tam Bá, trấn thủ ác Linh, trận đánh kịch liệt đã gây ra một trường lực cực lớn, ta chẳng may bị rơi vào một chiều không gian, lạc vào thế giới hiện đại. Nay trong cái họa có cái may mắn, ta nhớ lại được hồi ức. Giờ lại chứng kiến cảnh ma đạo phương Bắc lại mang mối họa sang đây. Vậy ta một công đôi chuyện giải quyết cho xong.”
Minh Sư Thanh Hải nói: “Thì ra những gì ta suy ra không sai. Nhưng dù nhà ngươi có ra sao cũng không thể chống lại Mã Viện Phục Ba. Giờ ông ấy theo năm tháng thực lực còn mạnh hơn xưa. Không mau quỳ phục nếu không muốn giống ta, hồn phi phách tán. Có đầu thai cũng mang theo bệnh tật, chết yểu mà thôi...”
Ngư Nhi lúc này cũng đã tỉnh táo, nhìn Tâm Hải ánh mắt thất vọng nói: “Nếu như những gì bà đây nói là đúng, thì thật đáng tiếc một Nữ thần tướng của Đại Việt lại có thể thốt ra những lời như vậy. Có lẽ ngươi không còn xứng đáng với kỳ vọng của thánh nhân giao phó. Bổn phận có chết cũng không bao giờ đầu hàng, nhiệm vụ là lấy bản thân bảo vệ sông núi nước Nam...”
Vừa nói chưa dứt lời đã thấy máu trong Càn Khôn Đỉnh sôi lên ùng ục, một thân người từ bên trong đứng dậy. Một mùi tử khí, nóng như hỏa ngục bước ra. Hắn vươn vai cười sảng khoái, ánh mắt lộ rõ hung quang khi nhìn thấy Ngư Nhi. Hắn gầm lên một tiếng nói: “Cố nhân lại gặp nhau rồi... hahahah. Nhưng hôm nay cũng khá khen cho nhà ngươi đã dùng máu giúp ta khai đỉnh lấy được “Thánh Thai” giờ đây ta có thể một bước thành tiên. Sau khi ta đắc đạo sẽ giúp các người tu hành, vĩnh sanh bất diệt.”
An Nam bước ra nói trong tiếng cười: “Cuồng ngôn loạn ngữ. Ngay cả cái tên tu luyện cũng đọc sai, mà đòi thành Tiên. Ta nhớ không lầm, để tu thành Tiên, trải qua Tam Kiếp, Lôi, Phong, Hỏa, mỗi kiếp hai trăm năm, rồi phải tiền kiếp hậu kiếp thêm ba trăm năm nữa, vị chi cũng ngót nghét gần hai vạn năm. Mã Viện nhà ngươi tu Tiên bao nhiêu lâu rồi? Lại còn dùng bàng môn tà đạo “Trích xuất ngũ hành dương mệnh”. Dùng những đứa trẻ lên năm, sáu tuổi trích xuất máu của bọn trẻ tướt lấy dương mệnh, dùng những trụ đồng cắm khắp nơi trên đất Giao Chỉ tạo ra Ngũ Hành trận trước che mắt thiên mệnh, sau đó dùng nuôi thân thể nhà ngươi. Lại tạo ra Tán Hồn Trận làm cho mọi người lạc vào mê trận, hòng thu hút sinh lực mà trường sinh. Cái mà nhà ngươi mị người và cũng mị chính mình là Thánh Thai thực ra là “Huyết Quỷ Tinh Vương”. Ta nói có đúng không “Mã Quỷ”
Mã Viện quay sang nhìn thấy người vừa lên tiếng nói, hắn không ngờ có người hiểu về hắn như lòng bàn tay, gầm lên trong sự tức giận tột độ, ánh mắt trợn trừng nhìn An Nam: “Dù là gì thì có liên quan gì đến nhà ngươi? Một đất nước yếu kém, không thể tồn tại. Hôm nay, trước là trường sinh, sau là ta sẽ diệt tận gốc con người Việt yếu kém, xây dựng lại một quốc gia hùng mạnh, nơi đó con người có thể trường sinh bất lão... haha”
“Đúng là bệnh hoạn mà...”
Tiếng nói sau lưng Ngư Nhi cất lên, thì ra đó là thầy Bảo Sơn, đứng lên tay phủi lấy bụi đất, cầm trong tay chiếc mái chèo vàng, giờ giống như một pháp bảo, ánh sáng vàng rực. Ánh mắt sáng quắc uy nghiêm, chỉ cái mái chèo vàng vào Mã Quỷ nói: “Tu thành Tiên đã khó làm Tiên Thánh còn khó hơn, giữa Tiên đạo và Ma đạo chỉ cách nhau có gang tấc, nhà ngươi vì sự ích kỷ của bản thân đã gieo sự ác độc lên nhân gian. Nay Quán Thế Âm, cho phép ta thu phục nhà ngươi...”
Phía đối diện kia Minh Sư Thanh Hải tức giận mắng: “Nhà ngươi loạn trí rồi ah? Không còn nhận ra đâu người phàm và thánh nhân. Chán sống rồi sao áh?...”
Giáo sư Sơn lúc này không hoảng loạn, mà ngược lại còn nở một nụ cười đôn hậu, nhưng ánh mắt rất khác lạ nhìn như xoáy vào lòng Thanh Hải: “A di đà Phật... hộ pháp ta bao năm không phải là không biết tội ác của các người, không phải là không ra tay trừng trị mà ta vì đức hiếu sanh cho các người một con đường thay đổi, chưa đúng thời điểm nên không thể ra tay. Chỉ là đợi bọn nhà ngươi tìm ra nơi để thuyền Bát Nhã này, khi Huyết Quỷ hiện hình diệt trừ nó lấy lại pháp bảo của Đức Phật. Trước khi nó gây ra “họa thế”...”
Thanh Hải lắp bắp: “Vậy ngài là... là... Đại Thần Lực. Tại sao, lại ở trong thân xác của một lão giáo sư già phàm tục này? “
Bảo Sơn nói: “Đúng vậy... , ta chính là đại hộ pháp thế hệ thứ tư Bát Bộ Kim Cương của Đức Phật gồm có Thanh Trừ Tai, Tích Độc Thần, Hoàng Tùy Cầu, Bạch Tịnh Thủy, Xích Thanh Hỏa, Định Trừ Tai, Tử Hiền Thần và ta Đại Thần Lực...
Cách khoảng hai nghìn năm, Bát Bộ Kim Cương sẽ luân phiên thay mặt Đức Phật hộ trì chánh pháp, khi hoa ưu đàm nở rộ sẽ là lúc yêu ma quấy phá nhân gian. Trước ta có các Hộ Pháp khác sau khi biết được những việc làm sai trái, đi ngược lại dòng sinh tử luân hồi của nhân gian, phá bỏ quy tắc bất khả bất di là nhân quả. Nên đã dùng con thuyền Bát Nhã trấn áp lên mộ Sở vương, vậy mà các người vì tính sân, si, tham, hận đã nhắm mắt làm càn. Còn nay đã mang thân Nữ thần tướng đã nhiều sai lầm như Tâm Hải hãy quay đầu là bờ, dưới sự từ bi vô lượng của Đức Phật, mau làm lành tránh ác... ngày hôm nay việc làm của các người đã kinh thiên động địa, ta chưa đến lúc xuống trần, nên ta phải dùng thân xác tạm này dẹp trừ “yêu nghiệt” A di đà Phật...”
Xung quanh Càn Khôn Đỉnh, những cái xác chết khô quắc lúc nãy giờ cựa mình hóa thành những tấm thân hình đỏ, hay còn gọi là Xích Quỷ, thân mình khô khốc, gương mặt không có mắt mũi, chỉ có những hàm răng kéo dài ra tận mang tai, nhìn rất quỷ dị, bọn nó nhìn ba người Đại Thần Lực và hai Thần nữ, gương mặt không biểu cảm nên không biết bọn chúng vui hay buồn, rồi chợt lao đến với tốc độ cực nhanh, Tâm Hải không kịp phản ứng đã bị một vết cắn chí mạng ngay cánh tay, thân thể co giật, cánh tay hoại tử nhanh đến bất ngờ, da tay chảy tuột như bị thứ axit cực mạnh phân hủy ra, chỉ còn trơ lại xương trắng. Đại Thần Lực dùng pháp bảo đánh văng những Xích Quỷ kéo Tâm Hải vào bên trong góc nói: “Nhi nữ hãy bảo vệ cho bà ta, bọn này cứ để cho ta là được. Tốt nhất nên tránh xa bọn quỷ này ra, nếu dính phải “dịch quỷ” xem ra cái chết khó tránh...”
Tâm Hải giờ chỉ còn một cánh tay, mùi máu “Sát Địa” tuôn chảy làm cho bọn xích quỷ thêm hung hãn hơn, chúng vừa đông vừa nhanh tay, một mình Ngư Nhi trong tay vung ra những phi tiêu bạc, cũng khó lòng cản bước chúng. Tâm Hải lúc này như đèn cạn dầu, miệng phun trào những ngụm máu tươi, nói trong thều thào: “Xem ra, em đi trước chị đây. Ta thật lòng xin lỗi vì đã lầm đường lạc lối, làm phụ lòng của mong mỏi làm một thần nữ bảo vệ cho nước Việt. Chỉ vì lòng tham cá nhân, mà chịu làm tay sai cho gia tộc họ Mã...”
Ngư Nhi nói: “Bà không sao cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cho bà. Chúng ta sẽ vượt qua lúc khó khăn này...”
“Không kịp nữa rồi, dịch quỷ đã chạy đến tim, không còn sống được. Ta cảm ơn, tấm lòng của chị. Qua bao phen nước Việt gặp sự xâm lăng của ngoại bang. Chị hết lần này đến lần khác, cùng các Nữ tướng thần của Đại Việt hóa phàm cứu chúng dân, không màng đến bản thân. Ta cảm thấy rất hổ thẹn với danh hiệu Nữ tướng thần, nay chị hãy dùng “Cửu chuyển địa sát” này thì có thể hóa thánh... thay mặt ta cùng diệt trừ “Mã Quỷ”... ta đi đây... áhhhhhh”
Nói vừa dứt lời trong thân người, mềm nhũn, từ trong thân thể rất nhiều những hạt nhỏ li ti như máu bao lấy Ngư Nhi, một vầng hào quang sáng lóa mắt. Ngư Nhi giờ trong tay cầm một chiếc nỏ thần Kim quy, thân mặc giáp Lạc Việt, uy tướng khác người.
Đại Thần Lực cầm pháp bảo, đánh văng những xích quỷ ra xa, bọn chúng bị trúng những cú đánh thân thể dần tan thành những hạt bụi đen, sau đó lại tụ lại, xem như không bị một chút đả thương nào.
Mã Quỷ thấy đám xích quỷ như vậy tức tối nói: “Haha... Được lắm, mấy bọn ngươi dù có đông người cũng đừng hòng diệt trừ ta. Giờ ta sẽ nhân lên gấp bội, xem ai mới là người nắm giữ vận mệnh của mình...”
Vừa nói dứt lời đã lấy Ấn Phát Khâu dùng bàn tay vận sức mạnh, bỏ vào Càn Khôn Đỉnh. Chỉ thẳng lên nóc hang, một ánh sáng đỏ từ Ấn giống một tia sáng như lửa, một tiếng nổ lớn, phá nóc mộ bay lên tầng không.
Đại Thần Lực nói lớn: “Không xong rồi, hắn dùng Ấn Quỷ, để khai mở Huyết thân. Phá kết giới tầng không, chính xác là dùng tà môn, mở Quỷ môn quan. Khi bọn ma quỷ bên trong thoát ra chẳng mấy chốc nhân gian sẽ chìm trong tan tóc. Chúng ta hãy nhanh chóng đóng lại, không còn thời gian, dẹp đám xích quỷ này, chúng ta giải quyết hắn ta nhanh chóng, lấy Ấn Quỷ ra khỏi Càn Khôn Đỉnh...”
Trên bầu trời xuất hiện những tảng mây đỏ thẫm, cuồng phong tạo thành một cơn lốc khổng lồ màu đỏ xoắn xuống bên dưới, trong tâm cuồng phong đó vô số những hạt mưa đỏ như máu rơi xuống, bay khắp nơi, những người dân xung quanh không biết chuyện gì đã xảy ra, một sự việc chưa bao giờ thấy trong đời họ, người dân thường cứ tưởng là cơn mưa lạ, chẳng ai ngờ rằng những hạt mưa đỏ tưởng như vô hại kia, khi dính vào cơ thể lập tức tan ra bao lấy cơ thể thành những đống huyết dịch nhầy nhụa, phút chốc da thịt trở nên trắng nhợt biến trở thành những con người đi qua lại vô hồn, gặp ai cũng cắn giết.
Trong lòng hang những xích quỷ càng đánh càng hăng máu, cứ đánh tan rồi lại hợp, một thân khi chết lại nhân thành hai. An Nam nghĩ nếu cứ kéo dài mãi e rằng khi sức khỏe xuống dốc tính mạng rất khó bảo toàn.