Trên đời có nhiều loại Miếu; Đền; Chùa. Chùa lớn có thể hoang, miếu nhỏ có thể phế. Chỉ duy nhất có một loại Miếu mang tên là “Bao tử miếu” và “Dạ dày đền”, là không bao giờ được gián đoạn hương khói. “Giàu ăn ba bữa- Khó cũng đỏ lửa ba lần”, tiền không còn, thời gian càng trôi nhanh nhiều lúc nghĩ lại thấy toàn bế tắc, hay vật kia chỉ là một bức tượng trang trí của người nào đó trong thờ hiện đại này, không giá trị sử dụng mà đem vứt xuống lòng hồ, từ niềm hy vọng ban đầu, nỗi thất vọng bắt đầu xối mòn thâm tâm hắn ta. Chỉ tại mình đói quá hóa rồ rồi chăng, hắn chỉ biết nhìn bức tượng mà thở dài. Bán không được, vứt không xong. Hắn thất vọng mang bức tượng mang ra sau nhà vứt lăn lóc ngoài bãi cỏ hoang.
Ngay lúc hắn không còn hy vọng đến bức tượng nữa, thì một hôm nọ có dòng tin nhắn qua điện thoại muốn xem qua bức tượng, hắn mừng rỡ như “buồn ngủ lại gặp chiếu manh”.
Hai hôm sau theo như lời hẹn từ trước hắn đón hai người khách lạ, từ miền Nam ra. Một người ăn vận như một giáo sư, theo cùng là một người thanh niên cao ráo, gương mặt sáng láng, cả hai trông rất lịch sự, xem hình thức là người rất có tiền. Sau khi xem qua thật lâu con vật đá kia, người thanh niên lấy trong tay ra một cái thước đo kì lạ hình trăng khuyết, đo đạc vài chỗ trên đầu và đuôi con vật. Rồi quay sang nhìn lão già gật đầu, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ ưng ý. Lão già nghiêm mặt nhìn Trung “trọc” hỏi hắn bằng giọng miền Nam: “Anh hãy nói cho tôi biết con vật đá này anh tìm được ở đâu?”
Trung “trọc” đưa tay gãi gãi sống mũi, cười cười: “Chẳng giấu giếm gì các bác, trong lúc tôi đi câu cá, thì nhặt được nó ở đáy hồ .”
Lão già kia nói: “Anh yên tâm. Tôi hỏi vậy không phải có ý gì khác. Mà là nếu anh nhặt được thì không sao. Tôi nói thật anh đừng buồn, chỉ sợ anh lấy cắp đâu đó, nếu bọn tôi mua lại của anh thì cũng liên quan đến pháp luật, do tiêu thụ vật trộm cắp thì không hay lắm.”
Trung “trọc” cười: “Bác đừng lo, tôi đây tuy nghèo như Văn Trung thật, tay làm hàm nhai, nhưng tuyệt đối không phải là bọn trộm cắp.Vật này đích thực là tôi tìm thấy dưới đáy Hồ Tây.”
Lão già gương mặt giãn ra, không nghiêm túc như lúc ban đầu nói: “Chúng tôi tạm thời tin anh. Giá cả thì anh dự định bán cho bọn tôi giá bao nhiêu?”
Hắn vừa nghe nói đến tiền thì con mắt sáng lên, nhưng trong lòng cũng cố kìm chế bản thân, sợ người ta biết mình cần tiền mà ép giá món hàng, nên ra vẻ bình tĩnh nói: “Thú thật là tôi không rành lắm về mấy cái món đồ cổ này, như nếu hai bác đây là dân làm ăn, thì ra một cái giá tôi xem, tôi không thua hai bác cũng không thiệt, nếu được giá thì tôi bán...”
Lão già đưa bàn tay đặt lên mũi con vật, ngón tay cái để trên đầu con linh vật đá vuốt lên ba cái. Trung “trọc” thấy hành động kì lạ không hiểu người kia ý muốn gì.
Trong giới buôn cổ vật đưa ngón tay vuốt lên trên ba cái là hàng trăm, vuốt bốn cái là hàng tỷ. Lão già kia làm vậy là có dụng ý, dò xem thực lực Trung “trọc” có phải là dân chuyên nghiệp buôn cổ vật hay không, biết đâu là một dạng cò mồi, đứng phía sau là những tay “Cáo già” đưa ra quỷ kế hòng lừa gạt những người chân ướt chân ráo bước vào giới buôn cổ vật “Hắc Bảo”, nếu không trong nghề bị ăn quả lừa có khi tán gia bại sản thì cũng là chuyện thường tình. Nhưng với một người như Trung “trọc” chẳng qua chỉ là dạng “Chó táp phải ruồi, trăng rằm soi mông ngựa” chỉ là do may mắn, chứ nào phải dân làm nghề nên không hiểu ý nghĩa của lão già kia. Hắn nghĩ con vật đá này xem ra không ai mua, nếu bán đồng nát cũng chẳng được, thiết nghĩ giá nào cũng bán cho xong cái của nợ này, một ngón tay chắc là một triệu, hay cao lắm là mười triệu? Hắn nhìn hai người rồi hỏi: “Ông... ông làm vậy là ý gì... nói cho tôi biết xem ..?”
Lão già một lời dứt khoát: “Một trăm triệu được không?... anh thấy sao?”
Khoang miệng Trung “trọc” như cứng lại, hắn lấp bấp vành môi: “Sao!!... Một, một trăm triệu ah?”
“Nhưng kèm theo một điều kiện...”Lão già râu bạc tiếp tục nói thêm.
Lúc này hắn không còn tin vào cái lỗ nhĩ của mình vừa nghe gì nữa, nếu lão già kia ra giá mười triệu chắc hắn cũng mừng đã mừng lắm rồi, giờ lại cao hơn đến mười lần như thế. Hắn không tin rằng con vật đen thui phủ đầy rêu xanh móc meo kia có giá cao như vậy.Trong con vật ấy có vàng hay kim cương áh. Giờ thì đừng nói là một điều kiện, cho dù đến mười cái chắc hắn cũng chịu. Cái đầu hắn gật gật như muốn rơi ra khỏi cổ nói: “Được... được giá đó tôi chấp nhận... Việc gì hai bác cứ nói, nếu không phải giết người cướp của, chuyện gì trong khả năng tôi sẽ làm.”
Người thanh niên gương mặt trắng hồng kia cười to: “Hahaha... đừng căng thẳng quá... Không cần phải đao to búa lớn làm gì... ông anh đây chỉ cần cho chúng tôi biết chỗ anh đã nhặt được con vật kia là được. Nếu chính xác những gì ông anh đây nói, thì theo phỏng đoán của tôi nó có một đôi, con này chỉ là con Âm, còn một con Dương nằm cách đó không xa. Sau đó anh có thể lấy tiền, đây là năm mươi triệu tôi đưa trước cho ông anh, xem như đặt cọc nhé...”
Hắn cười như bắt được vàng nói: “Vậy một con là một trăm triệu, nếu như tìm thấy con thứ hai là tổng cộng hai trăm triệu áh ?”
Không trả lời vội câu hỏi. Người thanh niên lấy trong chiếc túi da đanh mang bên người, lấy ra một xấp tiền dày cộp xanh tím, toàn tờ năm trăm nghìn đưa hắn. Trung “trọc” vội đưa tay ra chộp lấy, đưa lên mũi hít hà như một con nghiện. Cười toe toét: “Hà hà... được được, chuyện nhỏ... xong việc là các bác cho em xin nốt phần còn lại nhé !”
Chỉ thấy hai người kia cùng nhau gật đầu đồng ý: “Anh chỉ cần vớt thêm con Dương, hãy nhớ là nó chỉ nằm cách con kia khoảng năm mét trở lại. Giờ anh có thể chỉ cho bọn tôi nơi anh nhặt là được.”
Người thanh niên lấy ra tấm bản đồ Hà Nội, đặt lên chiếc bàn đá, lấy cây viết đưa cho Trung “trọc”, hắn đưa tay khoanh một vòng quanh Hồ Tây sau đó gạch một dấu X màu đỏ lên nơi hắn vớt được linh vật đá kia.
Thủ đô Hà Nội nổi tiếng là thành phố của những hồ nước. Ở trong lòng Hà Nội có hàng chục hồ nước lớn nhỏ. Trong số đó, Hồ Tây là hồ nước lớn nhất với hơn 500 héc ta và đường quanh hồ dài đến 15 km. Hồ Tây trước đây còn có các tên gọi khác như Đầm Xác Cáo, Hồ Kim Ngưu, Lãng Bạc, Dâm Đàm, Đoài Hồ. Ngành địa lý lịch sử Việt Nam đã chứng minh, Hồ Tây là một đoạn của sông Hồng khi xưa trong quá trình ngưng đọng lại sau khi sông thay đổi dòng chảy.
Qua vài ngày sau, gã Văn Trung đã điện thoại hai người kia. Thông báo đã nhặt thêm được một con linh vật đá thứ hai. Con vật đá sau khi được vớt lên đem về nhà được chùi rửa cẩn thận, vợ Trung “trọc” còn dành với hắn mà chính tay lau chùi, sau đó mang vào nhà đắp chăn mà ôm ngủ vì sợ mất cắp, bỏ Trung “trọc” nằm chèo queo, tức mình hắn làu bàu: “Đúng là thứ đàn bà... áii... chẳng qua ngọn cỏ, hôm trước còn chửi tôi như chó với mèo mà? Chỉ biết yêu “Cụ hồ”, chứ nào biết yêu chồng thương con, biết vậy ông đây chả lấy vợ... hic”
Đúng hẹn hai người khách quý đã đến. Trung “trọc “và vợ hắn đã ngồi đợi sẵn trong nhà, như đợi thần tài đến, trên bàn có vài món nhắm cùng ít bia tươi. Vợ hắn khi này cười như toác cả mồm khi thấy hai vị khách kia đến, miệng huyên thuyên ân cần rót nước mời hai người ngồi.
Hai người khách xem qua con linh vật thứ hai này, cũng giống như qui trình lần trước, rồi cùng nhìn nhau tán đồng ý kiến, đưa số tiền còn lại cho hai vợ chồng.
Trung “trọc” tay cầm tiền mà chưa vui trọn vẹn, xem ra trong lòng có vài thắc mắc nên hỏi: “Tôi nhìn qua rất nhiều lần, thì thấy chúng đâu có khác gì nhau. Sao cậu lại phân biệt được con nào Âm, con nào Dương nhỉ?”
Người thanh niên kia đáp: “Con vật đá này thực ra cũng giống với con vật đá trước đó, từ hình tướng đến chất liệu, như nếu quan sát kĩ, anh bạn có thể nhìn qua đôi tai, thì mới phân biệt được con nào Âm con nào Dương. Con Âm thì có đôi tai và chóp mũi to hơn con Dương một chút.”
Sau khi nhận đủ số tiền, đôi bên xem như hoàn tất thủ tục mua bán, gã Trung “trọc” nhìn hai người rồi nói: “Thật tình hai vợ chồng tôi cảm ơn hai người... Dù gì cũng vài lần gặp mặt âu cũng xem là đã quen biết, xin cho tôi biết tên để tiện xưng hô. Để tỏ tấm trân thành của người Hà Nội bọn tôi, vợ chồng tôi có chút lòng thành mời hai người ở lại dùng bữa cơm với gia đình tôi. Cũng chả phải sơn hào hải vị gì, chỉ là chút nem rán cua bể chính tay vợ tôi làm. Nhờ có chút tiền này vợ chồng tôi mở một cái quán Bún Chả cho có thêm thu nhập nuôi con... Giờ thì vật cũng thuộc về hai người, riêng tôi thật sự mấy đêm nay mất ngủ cũng chỉ vì thắc mắc trong lòng không biết, xuất xứ nguồn gốc của con vật bằng đá này, nếu được hai người cho tôi biết qua đôi chút về nó, xem như khai sáng cho tôi vậy...”
Lão già đưa ngón tay trỏ nâng gọng chiếc kính vàng lên sống mũi, giọng nói từ tốn: “Tôi tên Huỳnh Bảo Sơn, cựu giáo sư trường văn hóa dân gian. Còn đây là An Nam, một người cháu và cũng là học trò của tôi. Hai tượng đá kia là thủy quái Makala, thuộc văn hóa truyền thống Chiêm Thành thế kỷ XIII. Thường là hai con linh vật này được đặt hai bên ngôi mộ hoặc ngôi đền, với ý nghĩa gìn giữ sự bình yên tôn nghiêm nơi các vị thần cư ngụ, ngoài ra còn là vật trấn yêu ma quấy phá.”
Trung “trọc” lúc này ánh mắt như giãn ra, tỏ ý hài lòng với sự giải thích của giáo sư Bảo Sơn. Người thanh niên tên An Nam kia nói: “Nếu như anh đây không có bận việc gì, có chút thời gian giúp hai chúng tôi thuê một chiếc thuyền ra ngoài mặt hồ, vào đêm nay được không?. Chúng tôi sẽ trả thêm ít tiền...”
Trung “trọc” nghe vậy thì nói vui: “Chà chà!!... tôi đây nói thật cũng rất mê tiền, nhưng người Hà Thành bọn tôi cũng trọng nghĩa khinh tài, nếu được giúp đỡ cho hai người đây thì cũng vui. Trong thời gian này tôi đang... hà hà, thất nghiệp mà... ngoài thuyền nhỏ ra thì hai người cần gì thêm không?”
An Nam cười nói: “Ba cái cần câu và hai cái cuốc là được... ?