• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai thầy trò An Nam vì xảy ra sự việc quá nhanh không kịp phản ứng. Liền bị đám thủ hạ theo cùng có vũ khí chĩa thẳng vào nên không thể làm gì khác hơn. Chúng trói tay cả ba người lại, quá ức chế với hành động này giáo sư Bảo Sơn bực tức nói lớn: “Bà... bà làm vậy là ý gì, phải chăng tất cả từ lúc bắt đầu, bà và Mã chủ tịch đã có kế hoạch lập ra cái kế này, hòng đưa bọn ta vào cái bẫy đã lập sẵn. Bọn các người muốn lợi dụng chúng tôi vào mục đích gì?”.

Mã Tôn không trả lời, bước lại lấy cái bảo Ấn còn lại trong túi của giáo sư Sơn, lắp vào cái bảo Ấn hắn đang có trong tay, chúng ghép vào nhau thành một khối vẹn toàn. Khối ngọc Ấn trong tay phát ra trường lực phát quang, đem cái Ấn Phát Khâu lại gần nơi Quán Âm Bồ Tát đặt vào. Ánh sáng soi đến chiếc đỉnh, lập tức những rễ cây to lớn mềm ra như bún, đứt ra từng đoạn, khối Càn khôn Đỉnh xoay một vòng, tạo thành một chấn động rung chuyển hang mộ.

Một làn khói đỏ từ trong chiếc đỉnh bay ra lao vào Mã Tôn, tự dưng Mã Tôn lúc này cũng khác đi, không còn là một gã mập mạp, chậm chạp, lù khù, mà thay vào đó gã trở nên mạnh mẽ nhanh nhẹn khác thường, ánh mắt lộ rõ một màu đen, không có con ngươi, nhìn ba thầy trò An Nam khóe miệng nở một nụ cười ma quái nói: “Hè hè... Không phải Minh sư Tâm Hải, mà tấc cả là do ta bày ra. Từ đầu chí cuối thân xác này đây thuộc gia tộc Phục Ba, tức là Phục Ba tướng quân Mã Viện, nó là đứa cháu rất nhiều đời của ta, nay theo di chỉ của gia tộc ta truyền lại, giúp ta hay đổi cơ đồ nghìn năm. Nếu không lập ra quỷ kế này, dẫn dụ bọn các người vào đây thì làm sao các người chịu. Có trách là trách mấy ngươi sống quá tình nghĩa, theo một cái mái chèo vàng cổ xưa, của một con thuyền trong truyền thuyết mà bước vào đây chuẩn bị giúp ta khai mở Càn Khôn Đỉnh, phá trấn bảo lấy “Thánh Thai” cho ta một bước thành Tiên... hahaha”

“Là tướng quân Mã Viện... dòng tộc Phục Ba sao?” giáo sư Sơn kinh ngạc.

An Nam kề bên nói: “Từ khi bước vào đây khi nhìn thấy Càn Khôn Đỉnh tôi đã cơ hồ đoán ra mọi việc. Thì ra là một thuật luyện trường sinh của người xưa theo trường phái Thiên Sư Đạo Giáo. Trong thuật luyện trường sinh, có rất nhiều cách, nhưng thông dụng nhất phải kể đến đó là “Nội đơn” và “Ngoại đơn”. Ngoài hai loại đó ra thì còn một loại tu luyện cao hơn tất cả đó là Thánh Thai. Người muốn luyện ra thứ “Vạn Cổ Đan Tinh Vương” này phải lấy bản thân vừa làm lò luyện đơn vừa là nguyên liệu, trong lò có lò, trong đan có đan, lại tìm thấy đại Địa Bảo quý hiếm như vùng này mà lập thành nơi luyện đơn, sau đó tu luyện cùng với bảo đỉnh. Bắt đầu dùng “Tam Bửu” Tinh, Khí, Thần hợp nhất thành “Thượng Thành Cửu Chuyển Tinh Đan” cuối cùng thành “Thánh Thai” vĩnh sinh bất tử. Nếu là cùng chung huyết hệ xuất thân, sẽ sử dụng linh đơn này một bước trở thành Tiên Thánh.”

Giáo sư Sơn nói thêm vào: “Nghe từ nãy giờ chung quy tôi cũng biết tất cả. Vua nước Sở sau khi thua trận với nhà Tần đã chạy trốn khỏi phương Bắc, chạy xuống phương Nam lánh nạn lúc đi có mang theo pháp bảo Càn Khôn Đỉnh của Tần vương. Do đó nhằm tránh sự truy lùng của nhà Tần nên trốn vào nơi thâm sơn cùng cốc này lập nên một nơi sinh sống, đồng thời dùng mọi cách xây dựng một tịch điện bí mật dùng Càn Khôn Đỉnh luyện đơn trường sinh, nhưng tiếc thay đại sự chưa thành thì đã ra người thiên cổ. Về sau không biết nguyên do gì, mà Mã Viện phát hiện ra điều này. Mã Viện sau khi dẹp tan cuộc khởi nghĩa Hai Bà Trưng đã dùng trụ đồng trấn giữ vùng đất Giao Chỉ, sau đó về thuật lại triều đình mình bị bệnh truyền nhiễm do chinh chiến tại Giao Chỉ nhiều năm, nên xin thoái vị vi dân, Mã Viện bí mật quay trở lại Giao Chỉ nơi đặt trụ đồng mà tiếp tục luyện thuật trường sinh. Lập thêm một mật tịch bên trong này song song với sơn mộ của Sở vương ngoài kia nhầm che mắt hậu thế...”

Lão “Mã Tôn” nghe lời hai thầy trò Bảo Sơn nói xong vỗ tay liên tục, gật gù cái đầu nói: “Quả nhiên cái gì cũng khó qua mắt hai thầy trò của. Ta đây thật sự khâm phục sự hiểu biết của hai người. Bởi vậy ta cũng phải dùng hết năng lực và phương thức mới dẫn dụ hai người vào đây.”

An Nam trừng mắt nói: “Hai thầy trò tôi đã giúp các người tìm ra nơi này, mật tịch cũng mở ra, Ấn Phát Khâu cũng đã lấy, vậy cô gái này không liên quan hãy thả cô ta ra, rồi muốn gì chúng tôi sẽ làm. Đừng phương hại đến cô ấy, nếu không thì đừng trách chúng tôi...”

Bà Tâm Hải cười nhẹ: “Nói hay lắm chàng thanh niên sống lâu năm... hà hà. Đây là chị gái của ta, ta đương nhiên cần chị và chị cũng không thể thiếu ta. Nói không ngoa cả hai ta cũng không sống nổi nếu tiếp tục xa nhau trong muôn vạn kiếp.”

An Nam cau mày tỏ vẻ khó hiểu: “Bà nói vậy là sao? tôi không hiểu cho lắm. Bà cũng hơn 60 tuổi còn cô ấy hơn 20, có cớ gì mà gọi là chị chị em em ở đây. Bà sau khi ăn hoa U Đàm phát sinh bệnh thần kinh à?”

Nghe lời An Nam nói bà ta càng cười to hơn, chẳng nói chẳng rằng cởi chiếc áo choàng bên ngoài lộ rõ hai cánh tay khô đét chỉ còn da bọc xương, ánh mắt của Bảo Sơn và An Nam bỗng nhiên biến sắc vì trên hai cánh tay ấy một bên phải đỏ như máu, bên trái thì được xăm rất nhiều chữ cổ Lạc Việt. An Nam lúc này không còn bình tĩnh nhìn sang Ngư Nhi thấy cánh tay trái của nàng bỗng nổi lên những lằn gân xanh đỏ có chút tà tính. Bà Tâm Hải nói thêm: “Ta đã chờ đợi thời gian này khá lâu rồi đấy. Ta từ nhỏ cũng gặp căn bệnh kỳ quái, chết đi sống lại, đầu tiên là cánh tay sau đó là đến đôi mắt sẽ mù lòa dần đi. Từ khi ta may mắn được thụ giáo của một vị lạt ma Khudati thuộc tây tạng mật tông tại Hymalaya, là người đầu tiên và cuối cùng truyền đạo của sư phụ. Học được một bí thuật xem qua biết được quá khứ vị lai của một con người. Nên ta biết được nguồn cội của mình, biết ta còn có một người chị. Bao năm qua ta bỏ công tìm kiếm khắp nơi, số phận rong rủi làm sao lại nhờ có Huy “Chùa” đệ tử của ta tình cờ phát hiện ra cô gái này có những biểu hiện trên cánh tay như ta đang tìm kiếm, nên đã dùng cái mái chèo vàng Thuyền Bát Nhã dẫn dụ các người đến đây. Sợi dây nhân kiếp bắt đầu kể từ khi ta và chị có một cuộc chiến với Mã Viện tướng quân, thật ra Mã Viện không những là một vị tướng võ công cao siêu mà ông ấy là một đạo sư Huyền thuật tinh thâm, trong trận đánh ngày ấy ông đã dùng thuật vu cấm “Bách Kiếp Phi Táng” đánh vào chị em ta, làm chị em ta đại bại, vì không chịu được nỗi nhục thất trận chị em ta tự vẫn sau đó. Vu thuật này rất bàn môn tà đạo, khi ra tay thì hồn phi phách tán, giống như một bản cam kết, muốn hóa giải chỉ có cách, một là phải giết chết ông ấy, còn hai là phải phục tùng làm tay sai cho ông ta. Khai mở Càn Khôn Đỉnh thành công thì ông ấy sẽ hóa giải vu thuật này, bằng không mãi mãi trải qua muôn kiếp có đầu thai vẫn mang bệnh tật chết yểu mà thôi.”

Giáo sư Bảo Sơn nghe đến đây đầu óc như ù đi, không tin vào tai mình khi nghe những lời như vậy, lần đầu tiên trên đời ông nghe thấy điều này, vốn dĩ con người ta thường nghe không thấu thấy mới tin, những sự việc xảy ra trước mắt rành rành cũng khó mà cho đầu óc càng minh mẫn, càng suy luận càng hồ đồ, nên nói: “Vậy bà chính là hậu kiếp của những Nữ Thần tướng sao? Thật khó tin được việc này?”

Minh sư Tâm Hải nói: “Đó chỉ là nhân tướng trong một kiếp mà thôi. Tôi và chị là một trong tinh tú thần nữ của đất việt. Tin hay không tùy vào ông. Tôi đây chỉ nói những gì tôi biết... Còn bây giờ, tôi phải làm nhiệm vụ mà Mã tướng quân giao phó. Giúp cho hậu nhân ông ấy phi Tiên”

An Nam ánh mắt nhìn vào cây trụ đồng bên trên Càn Khôn Đỉnh nói: “Thì ra là vậy, giờ thì tôi đã hiểu bà và Nhi cô nương đây chính là nữ vệ thần của Đại Việt. Chỉ trách Mã Viện kia có pháp bảo Hỗn Thần Trụ chính là cây trụ đồng đỏ kia làm vũ khí, Hỗn Thần Trụ này như tôi đã nói là một trong năm pháp bảo mà thiên địa lập thành từ thời Hồng Hoang, xuất phát từ một cái rễ loại cây thần tiên mang tên Mộc Thiên Đại Vận, nó cắm rễ xuống nhân gian sâu tận xuống địa giới hút âm khí nên là vật có thể diệt trừ cả những vị Tiên đắc đạo, huống chi là các người, chỉ là bậc thánh nhân bảo vệ Đại Việt, nên bị đánh cho tan hồn phách, phiêu diêu hết kiếp này kiếp khác. Thật ra loại pháp bảo thiên địa này vốn không dành cho người thành Tiên lại càng không phải dành cho người bình thường học Huyền thuật sử dụng. Từ cái Càn Khôn Đỉnh và Hỗn Thần Thương kia chỉ là hình thức dùng vu thuật “Lưỡng Nghi Phù” mà sao chép. Giống như việc ta dùng pháp thuật vẽ lên những lá bùa hình thành kiếm khí hoặc huyền khí khi chiến đấu với nhau mà thôi. Cái thuật “Lưỡng Nghi Phù” này cao hơn hai bậc so với “Bát Quái Tinh Đồ Long” mà khi xưa Cao Biền đã ra tay với trời Nam. Nói cho cùng chỉ là phép che mắt. Giờ trụ đồng này nó giống như vật trấn giữ không cho người thường có thể phá vỡ bảo đỉnh mà lấy Tiên đan. Các người muốn dùng máu “Song Địa Sát” của bà và Nhi cô nương phá giải lấy Thánh thai bên trong... Tôi nói vậy có đúng không?”

Mã Tôn cười to: “Hm... thật là một truyền nhân đời thứ 9 của Thiên Đạo Giáo có khác. Tiếc là không sinh đúng thời điểm, thì cũng như lưỡi kiếm cùn mà thôi... Tâm Hải chờ gì nữa, còn không mau thực hiện việc mở bảo đỉnh đi... không đôi co với nhau nữa, ta tốn nhiều thời gian rồi ấy...”

Những môn đồ của Minh Sư cùng nhau ngồi xuống tọa thiền xung quanh Càn Khôn Đỉnh, chắp tay, nhắm mắt đọc những câu “khẩu chú”. Lấy máu từ hai cánh tay của Thanh Hải và Ngư Nhi cho vào một chiếc chén ngọc, cánh tay của Ngư Nhi và bà ta càng ngày càng đỏ lên một cách đáng sợ, máu của trên hai cánh tay đỏ ấy đổ vào Càn Khôn Đỉnh, những dòng máu vừa đổ vào Càn Khôn Đỉnh thì cả hai lên cơn co giật, run rẩy như mất hết sức sống. Rễ cây đại thụ to lớn rung lắc rồi bỗng cháy sáng cùng với trụ đồng bên trên tan biến thành những hạt Hỏa châu, bay tán loạn trong không gian, cảnh tượng phút chốc như một màu đỏ như máu bao lấy, nhìn lòa cả mắt. Khi ánh sáng đỏ mất đi, lộ ra một chiếc đỉnh cực lớn nằm giữa lòng hang.

Càn Khôn Đỉnh giờ là một khối kim loại vàng, trên thân khắc rất nhiều chữ Minh Văn cổ hòa cùng mây trời sóng nước, phía dưới ba chân kiềng to lớn tạc theo hình linh vật Thao Thiết, trên nắp tạc một bức tượng nhỏ là Toan Nghê ( hay còn gọi là Kim Nghê) là đứa con thứ tám của Rồng ngồi uy nghi. Mã Tôn bước lại dùng hết sức lấy chiếc nắp đỉnh ra, lập tức bên trong ánh sáng xanh phát ra rất tà quái. Bên trong ấy một thân ảnh đầu đội một mão đạo, ngồi trong tư thế tọa thiền, tóc búi cao trắng như cước, râu dài trước ngực, hai tay buông nhẹ trên đầu gối, mặc y phục tướng quân giáp bạc, gương mặt hồng thuận, mắt nhắm hờ. Chính là Mã Viện tướng quân.

Tất cả bọn bên Tâm Hải cùng quỳ xuống cung kính chắp tay vái lạy “Phục Ba Mã Viện Đại Tướng”. Sau khi vái lạy Mã Tôn bước đến bên, vừa chạm nhẹ vào thân ảnh của Mã Viện lập tức tan ra thành những đạo quang, sau phút chốc trong lòng đỉnh chỉ còn lại một viên linh đơn ánh sáng vàng rực, đây chính là Thánh Thai “Vạn Cổ Đan Tinh Vương”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK