• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Đường Quốc.

Trong một tửu lâu, một trung niên nam tử thân hình cường tráng, để tóc húi cua, đang cùng uống rượu với một đám vũ nữ.

“Ha ha… thống khoái, thật là thống khoái, nào, chúng ta tiếp tục uống rượu.”

Trung niên nam tử này chính là Đường Tam Tạng.

Từ sau khi Tôn Ngộ Không bị giết, Đường Tam Tạng mỗi tự mình sa đọa, mỗi ngày đều lấy rượu làm vui, không có hôm nào ngoại lệ.

Đường Tam Tạng cũng không phải là kẻ háo sắc, ông làm như vậy chẳng qua là để tận lực trốn tránh khỏi tâm hồn đang cực độ thống khổ của mình.

Trư Cương Liệt bị Sát Tâm Quan m phế đi răng nanh, đày xuống Yêu Quái Đại Đạo ăn xin để sống, Sa Ngộ Tĩnh bị Sát Tâm Quan m đánh vào trong thập vạn huyễn cảnh, vĩnh sinh vĩnh thế trầm luân trong đó, Ngạo Tuyết bị trấn áp dưới Thống Khổ Thâm Uyên, mỗi ngày chịu đủ mọi sự dày vò, mà Tôn Ngộ Không thì bị chém đầu, yêu hồn cũng bị Đế Thích Thiên đánh tan.

Nhìn thấy mấy đồ đệ từng cùng mình vào sinh ra tử, cuối cùng lại rơi vào kết cục như như vậy, trong lòng Đường Tam Tạng vạn phần thống khổ, nhưng cũng lực bất tòng tâm, chỉ dựa vào sức lực của một mình ông, căn bản không có cách nào chống lại Thiên Giới.

Chẳng qua trong lòng ông, luôn luôn có một thanh âm nói với ông rằng:

“Thật sao? Cứ như vậy mà bỏ qua hay sao?”

Lúc này Thiên Vũ Long Tộc đã bị Thiên Chúng tiêu diệt, mà Thiên Vũ Long Vương cũng bị Tam Nhãn Thần Tướng giết chết.

Thiên Vũ Chức do Kỳ Kinh biến hình hóa thành, cũng chính là Tiểu Vũ của Thiên Vũ Long Tộc dưới sự yểm hộ của toàn bộ long tộc chạy thoát. Nhưng cũng thân chịu trọng thương, dùng khả năng xuyên không của Kỳ Kinh đi đến trước mặt Tôn Ngộ Không.

“Kỳ Kinh… Sao có thể?”

Tôn Ngộ Không nhìn Kỳ Kinh đột ngột xuất hiện trước mặt mình, không khỏi sững sờ, Tôn Ngộ Không cũng chưa từng nghĩ tới, Kỳ Kinh mà mình ngày đêm tìm kiếm, sau cùng vậy mà lại tự mình tìm đến chỗ mình rồi.

“Ngộ Không, hóa thân của ta thân chịu trọng thương, tạm thời không thể nào hóa thành hình người. Ngươi cần phải mang theo ta bên mình, bảo hộ ta, tuyệt không thể để Đế Thích Thiên đoạt được ta.”

Từ trong Kỳ Kinh truyền đến giọng một nữ, thanh thúy dễ nghe truyền vào trong tai Tôn Ngộ Không.

“Yên tâm đi, bảo hộ Kỳ Kinh, bảo vệ chính đạo luôn luôn là chức trách của ta. Nếu như lão tử đã phục sinh, lần này bất kể là ai cũng không thể cướp ngươi đi được.”

Tôn Ngộ Không dung nhập Kỳ Kinh vào trong thể nội, cái này không phải chỉ là hấp thu, mà là cất giấu ở tận chỗ sâu bên trong yêu hồn, làm vậy thì Thiên Thần bình thường khó lòng mà cảm ứng ra được sự tồn tại của Kỳ Kinh.

“Đi tìm sư phụ và các sư huynh đệ của ngươi đi, hiện giờ một mình ngươi không có cách nào có thể tự mình thủ hộ Kỳ Kinh được.”

“Hắc Ngộ Không?”

Tôn Ngộ Không vừa nghe liền biết chủ nhân của đạo thanh âm này là ai, chỉ là sau khi hắn kêu tên Hắc Ngộ Không, lại không có chút hồi âm nào.

“Đường Tam Tạng… sao?”

Suy nghĩ một hồi, Tôn Ngộ Không vẫn là quyết định nghe theo lời của Hắc Ngộ Không, đi tìm Đường Tam Tạng cùng mọi người giúp mình một tay. Chỉ là, hắn nên đối mặt Đường Tam Tạng như thế nào, hoặc là nói, Đường Tam Tạng nên làm sao đối mặt cùng hắn.

Không lâu sau Tôn Ngộ Không liền đi đến Đại Đường tìm được Đường Tam Tạng.

“Ngươi cũng thật là phong lưu phóng khoáng nha.”

Tôn Ngộ Không khó khăn lắm mới nặng nề thốt lên một câu.

Nghe được giọng nói đã lâu không gặp này, ly rượu trong tay Đường Tam Tạng lập tức rơi xuống đất, sau đó mặc kệ những vũ nữ xung quanh, Đường Tam Tạng nhảy mạnh một cái, bay ra khỏi cửa sổ.

“Ngộ Không… con, phục sinh rồi?”

Đường Tam Tạng cũng không còn biểu cảm ung dung lạnh nhạt của trước kia nữa, đối mặt với Tôn Ngộ Không ông cảm thấy tràn đầy hối hận và áy náy.

Tôn Ngộ Không cũng không nói gì, hai người cứ thế đứng nhìn nhau rất lâu, Đường Tam Tạng từ từ mở miệng nói:

“Trước đây ta cứ cho rằng Thiên Giới chính là nơi tươi đẹp nhất, Thiên Thần trên đó mỗi người đều tràn đầy chính nghĩa, chỉ là đi đến đó rồi mới phát hiện, Thiên Giới so với nhân gian của chúng ta hay những chỗ khác cũng không có gì khác biệt.”

“Cũng là lừa mình dối người, không có công bằng, cũng không có chính nghĩa.”

“Ngộ không, là vi sư sai rồi… xin lỗi.”

Một câu xin lỗi, đánh tan đi hết tất cả hận khí trong lòng Tôn Ngộ Không, trên thực tế Tôn Ngộ Không cũng chưa từng hận Đường Tam Tạng, chỉ là…

Tôn Ngộ Không đột nhiên hét lớn một tiếng.

“Đừng có ở đây nói những câu sến sẩm đó với lão tử nữa, những người khác đang ở đâu?”

Nghe thấy giọng điệu này của Tôn Ngộ Không, Đường Tam Tạng biết mình đã được tha thứ, chỉ là nhắc đến những người khác, Đường Tam Tạng lại lặng lẽ cúi đầu.

“Bọn họ… hiện tại không được tốt cho lắm.”

Kỳ thực Tôn Ngộ Không đã sớm suy đoán được kết quả này.

“Vậy chúng ta sẽ đi tìm bọn họ, thuận tiện đi lên con đường trả lại Kỳ Kinh.”

“Quả nhiên Kỳ Kinh ở trong tay con.”

Đường Tam Tạng dường như không hề kinh ngạc, dù sao thì Tôn Ngộ Không chính là người cất giấu Kỳ Kinh.

Đang lúc hai người chuẩn bị xuất phát.

Lại bị Tử Hiền Kim Cương ngăn chặn.

“Hắc hắc, bao nhiêu lâu nay theo dõi bên người của ngươi, cuối cùng cũng nghe được chút tin tức có ích.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK