Nghị Sự Trường, rất nhiều A Tu La đấu sĩ đang tập trung ở đây, mỗi người đều ma quyền sát chưởng, muốn cùng Thiên Giới Như Lai chiến một trận.
“Thiên Giới Như Lai, ta đến chiến cùng ngươi.”
Một tên thủ lĩnh A Tu La bước lên phía trước, tay chỉ Như Lai, hét lớn.
Như Lai Tôn Giả cũng không hề nói chuyện, chỉ là im lặng đứng đó, thủ lĩnh A Tu La chạy về hướng Như Lai, một thân khí thế bộc phát đến đỉnh phong.
“Thiên Giới Như Lai, ta muốn ngươi chết.”
Nói xong, liền đánh ra một quyền, mà Như Lai nhẹ nhàng tránh thoát một quyền này, sau đó đánh ra một kích về hướng tên tướng lĩnh A Tu La.
“Hắc, muốn dùng thứ quyền pháp công kích yếu đuối này đánh bại ta, ta…”
Quyền cước của Như Lai trong mắt của tên A Tu La này thì có vẻ rất mềm yếu, nhưng quyền phong vừa tiếp xúc với cơ thể, liền đánh văng tên này ra khỏi sân đấu.
“Thực lực của Như Lai, vẫn là mê người như xưa.”
Nghị Sự Trưởng Hổ Cơ đứng trên khán đài quan chiến, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười nhạt nói.
A Tu La từng thấy qua thực lực chân chính của Như Lai Tôn Giả không hề nhiều, Hổ Cơ chính là một trong số đó, vậy nên nàng biết rõ thực lực của Như Lai đáng sợ như thế nào.
“Nhưng, bất kể ngươi cường đại như thế nào, đối mặt với sự khiêu chiến của A Tu La chúng liền tục tiến lên công kích, liệu có còn giống như 100 năm trước, đánh không biệt mệt hay không?”
Chiến đấu vẫn tiếp tục diễn ra, đấu sĩ A Tu La mỗi người đều là những người sống sót sau vô vàn những trận chiến đấu, tắm máu mà ra. Vậy nên không thể đánh giá thấp thực lực của họ được, đối mặt với sự công kích liên miên không dứt của A Tu La chúng, một giọt mồ hôi chảy dọc trên khuôn mặt của Như Lai.
Cho dù là Như Lai, bây giờ cũng có chút lực bất tòng tâm.
“Như Lai, đi chết đi.”
Một trong tứ đại chiến tướng dưới tay Cuồng Vương, Đao Quỷ, bắt được sơ hở của Như Lai trong khi bị một đám A Tu La vây công, hét lớn một tiếng, lập tức xông về phía Như Lai.
“ n?”
Nhưng, Như Lai Tôn Giả làm sao có thể để hắn bắt được sơ hở?
Đao Quỷ một đao chém thân thể Như Lai làm hai nửa, nhưng chưa kịp cao hứng, đã bị Như Lai một quyền từ sau lưng đánh ngã xuống đất.
“Gia hỏa này…. cố tình lộ ra sơ hở, dụ Đao Quỷ mắc câu.”
Hai cô gái A Tu La đứng sau Hổ Cơ kinh ngạc nói.
Mà từ đầu đến cuối thần sắc của Hổ Cơ cũng không hề thay đổi, nếu như Như Lai mà dễ dàng bị đánh bại như vậy, vậy thì ông ta chắc chắn không phải Như Lai mà trước đây Hổ Cơ từng quen biết rồi.
“Như Lai, cmn, ta muốn ngươi chết.”
Đao Quỷ tuy răng bị thương không nhẹ, nhưng mà ăn xong một quyền của Như Lai, vẫn có thể đứng dậy được.
“Không hổ là thủ hạ của Cuồng Vương, một trong tứ đại hãn tướng, đích thực có chút thực lực.”
Đao Quỷ lại cầm đại đao lên, chém về phía Như Lai.
Đột nhiên một trận cuồng phong bao phủ khắp Nghị Sự Trường.
“Khí tức này là…”
Như Lai nhăn mày, cỗ khí tức này khiến ông có cảm giác quen thuộc.
Không bao lâu sau, từ trong cự phong đi ra một thân ảnh tráng kiện, cao đến 3 mét.
Hắn mặc áo choàng trắng, gương mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra một cỗ khí tức bá đạo, tư thái nghiêm túc, mà khiến người khác chú ý nhất chính là một vết đao trên cơ thể hắn, đây chính là biểu tượng của nam nhân chân chính.
“Vương, ngài đến rồi.”
Nghị Sự trưởng Hổ Cơ và một đám A Tu La đều quỳ xuống, đầu cúi thấp, đồng thanh hô lên.
“Một trong tứ đại Vương Giả của A Tu La, Cuồng Vương, La Hầu.”
Như Lai hai mắt lộ vẻ nghiêm trọng, nam nhân này, khiến ngay cả Như Lai danh xưng Thiên Giới Đệ nhất cũng không dám xem nhẹ.
“Tôn Ngộ Không đã trộm thanh Thiên Kiếm mà Đế Thích Thiên bỏ lại kia đi.”
Cuồng Vương mặt không biểu tình, nhìn Như Lai nói.
“Không ngờ lại nhẹ nhàng như vậy.”
Như Lai cười nhẹ, nhưng khí thế trên người lại chỉ tăng chứ không hề giảm.
“Mặt mũi của ngươi, ta vẫn phải nể một chút.”
Cuồng Vương từ từ rút một thanh đại đao từ sau lưng ra, sau đó chầm chậm tiến về phía Như Lai.
“Thiên Giới Như Lai, bằng hữu của ta, chúng ta nên hoàn thành nốt trận chiến chưa phân thắng bại một trăm năm trước đi thôi.”