Trong Yêu Quái Đại Đạo, đoàn người Tôn Ngộ Không, Đường Tam Tạng một đường vượt ải chém giết, cuối cùng lấy được Kỳ Kinh.
Đường Tam Tạng tay nâng ngũ sắc liên hoa, trung tâm liên hoa là một ngọn lửa nhẹ nhàng bùng cháy, Kỳ Kinh trong tay, ánh sáng mạnh mẽ của Kỳ Kinh chiếu rọi cả đoàn người.
“Đây chính là Kỳ Kinh sao? Sức mạnh của nó quả nhiên thần kỳ.”
Đường Tam Tạng nhìn Kì Kinh trong tay, nhẹ giọng cảm thán nói.
“Sức mạnh của Kỳ Kinh? Không biết Đế Thích Thiên sẽ làm gì sau khi đạt được Kỳ Kinh?”
Tôn Ngộ Không thầm nghĩ thầm trong.
Bất quá Tôn Ngộ Không lúc đó không hề có chút nào nghi ngờ Đế Thích Thiên, chỉ là thử đoán mò ý nghĩa thực sự bên trong mà thôi.
“Đừng có giao ta cho Đế Thích Thiên.”
“Ai?”
Một đạo âm thanh nhẹ nhàng truyền vào tai Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không giật mình, hét lớn: “Là ai?”
“Ngộ Không, có chuyện gì vậy?”
Đám người Đường Tam Tạng cũng bị lời này của Tôn Ngộ Không khiến cho giật mình.
“Mọi người không nghe thấy sao?”
“Nghe thấy cái gì?”
Chư Cương Liệt nghi vấn hỏi.
“Ài… Không có gì...”
Tôn Ngộ Không khẽ cau mày, trong lòng tự nhủ nói:
“Xem ra chỉ mình có ta có thể nghe thấy câu nói vừa nãy, nhưng vì sao lại không thể giao Kỳ Kinh cho Đế Thích Thiên?”
Nhưng Tôn Ngộ Không cũng không thể vì một câu nói không biết ở đâu truyền tới kia, mà nảy sinh nghi ngờ đối với Đế Thích Thiên.
Tuy rằng từ trước đến giờ Tôn Ngộ Không và Thiên Chúng không hợp.
Trên suốt chặng đường, thanh âm này vô số lần truyền đến bên tai Tôn Ngộ Không, bảo hắn đừng có đưa Kỳ Kinh cho Đế Thích Thiên, dần dần cũng khiến trong lòng Tôn Ngộ Không bị dao động.
Tôn Ngộ Không kể lại việc nghe thấy âm thanh kia cho Đường Tam Tạng.
“Con vậy mà lại hoài nghi Đế Thích Thiên? Nên biết rằng ông ấy là Thiên Đế của Thiên Giới. Ông ấy sau khi nhận được Kỳ Kinh, khẳng định sẽ dùng ánh sáng của Kỳ Kinh chiếu rọi đại địa.”
Nghe lời này của Đường Tam Tạng, Tôn Ngộ Không cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
….
Thiên Giới.
“Đường Tam Tạng năm người thỉnh kinh quay về, Đế Thích Thiên nhất định sẽ phong thưởng các vị.”
Người nói chuyện là một vị Thiên Thần có thần lực mạnh mẽ, vị này thân trên để trần, cơ bắp săn chắc và cân đối, từ hình dáng có thể nhìn ra là tồn tại đỉnh tiêm trong Tam Giới.
“Sát Tâm Quan m.”
Tôn Ngộ Không nói thầm trong lòng.
Kỳ thực Tôn Ngộ Không chẳng hề để ý đến chuyện phong thưởng, chính trong lúc Đường Tam Tạng định giao Kỳ Kinh cho Đế Thích Thiên, Tôn Ngộ Không đột nhiên cướp lấy Kỳ Kinh vào tay, sau đó lớn tiếng nói:
“Sư phụ, xin lỗi rồi, Kỳ Kinh thật sự không thể giao cho Đế Thích Thiên.”
“Sư huynh.”
“Sư huynh, huynh đang làm gì vậy?”
Đường Tam Tạng, Trư Cương Liệt, Ngạo Tuyết, Sa Ngộ Tĩnh tất cả đều trợn tròn mắt, không biết tại sao Tôn Ngộ Không lại làm như vậy.
“Tôn Ngộ Không, ngươi muốn đối địch cùng Thiên Giới hay sao?”
Sát Tâm khẽ cau mày, lãnh đạm nói.
“Này, lũ Thiên Thần tự nhận thanh cao các ngươi, Kỳ Kinh đang ở trong tay ta. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không giao cho các người.”
Nói xong, Tôn Ngộ Không liền đem Kỳ Kinh cất vào bên trong cơ thể.
“Ngộ Không, con.”
Đường Tam Tạng nhìn Tôn Ngộ Không để Kỳ Kinh vào trong lồng ngực, liền biết lúc này không thể tránh khỏi một tràng đại chiến, nhưng trong lòng ông lúc này nên đứng về bên nào? Lúc này Đường Tam Tạng có một loại bình tĩnh đến lạ thường.
“Ngươi định xuất thủ sao, Đường Tam Tạng?”
Đối thủ cũ của Tôn Ngộ Không, Tam Nhãn Thần Tướng, lúc này hai người đang cùng nhau chiến đấu.
Mà bên này Sát Tâm Quan m đang đứng trước mặt Đường Tam Tạng, liếc mắt nhìn ông, nhẹ nhàng nói.
“Ta…”
Đường Tam Tạng do dự, một bên là đồ đệ của mình, một bên là toàn bộ Thiên Giới.
Tuy rằng Tam Nhãn Thần Tướng đã thành tựu Chuẩn Thánh, nhưng vẫn như cũ không phải là đối thủ của Đại Viên Hồn của Tôn Ngộ Không.
Nhưng Đường Tam Tạng biết rõ, cho dù đánh thắng được Tam Nhãn Thần Tướng, nhưng Tôn Ngộ Không cũng đã là nỏ mạnh hết đà, Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Giới, còn có Sát Tâm Quan m cùng với Đế Thích Thiên vẫn chưa hề xuất thủ, Tôn Ngộ Không thất bại là chuyện đã định.
“Nếu như ta ra tay ngăn cản Ngộ Không, Quan m đại nhân ngài có thể tha cho Tôn Ngộ Không hay không?”
Đường Tam Tạng nhẹ giọng nói với Sát Tâm Quan m.
“Có thể.”
Thần sắc Sát Tâm Quan m vẫn lãnh đạm như cũ.
“Được.”
Đường Tam Tạng nghe lời cam kết của Sát Tâm Quan m, không biết rằng đạo kim cô chú này vừa niệm ra, Tôn Ngộ Không chính là phải mất mạng xuống Hoàng Tuyền.
“Ngộ Không, xin lỗi.”
Đường Tam Tạng lập tức niệm ra kim cô chú.
Tôn Ngộ Không ôm đầu cực kỳ thống khổ, bị Tam Nhãn Thần Tướng sử dụng Thiên Chu đâm xuyên qua trán, sau đó bị chém đầu ngay trước mặt Đường Tam Tạng.
“Quan m đại thần, người nói sẽ tha cho Ngộ Không một mạng.”
Đường Tam Tạng lúc này bộc phát ra một cỗ nộ khí từ trong thể nội.
“Ta đã giữ cho yêu hồn của hắn không diệt, hắn có thể tự mình đầu thai chuyển thế, đây cũng chính là việc nằm trong giới hạn lớn nhất mà ta có thể làm rồi.”
Sát Tâm Quan m vừa nói, vừa siết chặt tay.
Sau đó Sát Tâm Quan m lấy Kỳ Kinh ra từ trong cơ thể Tôn Ngộ Không, nhưng Kỳ Kinh phút chốc liền hóa thành tro bụi.
“Ngươi..”
Sát Tâm Quan m nổi giận nói.
“Là giả? Kỳ Kinh thật sự đang ở đâu?”
Yêu hồn của Tôn Ngộ Không kiêu ngạo đứng trong không trung, cười lớn một tiếng nói:
“Kỳ Kinh sớm đã bị ta đánh tráo, các ngươi, vĩnh viễn cũng không thể có được Kỳ Kinh…”
Không đợi Tôn Ngộ Không nói hết lời, liền bị một thanh thần kiếm chém lên, lúc này yêu hồn của Tôn Ngộ Không đã diệt, cũng không thể có cơ hội đầu thai chuyển thế nữa.
Từ giờ thế giới sẽ không có Tôn Ngộ Không.
“Ngộ Không.”
“Sư huynh.”
Đám người Đường Tam Tạng cực kỳ tức giận, nhưng lại vô lực phản kháng, thế lực của Thiên Chúng quá cường đại rồi.
“Ngộ Không, xin lỗi, vi sư…”
Đường Tam Tạng vô tận tự trách mà rơi lệ.
“Đào ba tấc đất, cũng nhất định phải tìm bằng được Kỳ Kinh cho ta.”
Đế Thích Thiên lúc này mặc một thân áo trắng đứng trên chính vị của Thiên Cung, lời nói mang theo vô tận uy nghiêm.
Sát Tâm Quan m, Tứ Đại Thiên Vương cùng với Tam Nhãn Thần Tướng cùng nhau cung kính cúi đầu nói: “Tuân lệnh Đế Thích Thiên pháp chỉ.”