Không bao lâu sau, Tôn Ngộ Không liền đi vào Thiên Giới, chỉ là thiên chúng làm sao có thể để cho một tên yêu ma tiến nhập vào Thiên Giới cơ chứ?
Thiên chúng Hộ Thiên Thần Tướng, cùng với rất nhiều Thiên Binh bao vây lấy Tôn Ngộ Không.
Có lẽ là cảm giác được yêu lực bất phàm của Tôn Ngộ Không, cho nên vẫn chưa dám động thủ.
“Ách, lũ thiên chúng vô vị các ngươi, mau mau tránh ra, ta đến để tìm Tố Y.”
Tôn Ngộ Không kiêu ngạo nói.
Nghe vậy, Hộ Thiên Thần Tướng tức giận quát: “Tố Y công chúa há phải yêu hầu nhà ngươi nói muốn gặp liền gặp? Nếu như ngươi vẫn không đi, đừng trách bản Thần Tướng vô tình.”
Tôn Ngộ Không cười lạnh một tiếng.
“Hắc hắc, vô tình? Muốn đánh liền đánh, đừng lải nhải nhiều lời vô dụng như vậy.”
Nói đoạn liền huyễn hóa ra Như Ý Kim Cô Bổng, trực tiếp đánh giết xông vào đám Thiên Chúng.
“Đáng ghét, vậy mà dám không để chúng thần của Thiên Giới vào trong mắt, Giết.”
Hộ Thiên Thần Tướng lạnh lùng hạ lệnh, Thiên Binh ùn ùn xông lên hướng về phía Tôn Ngộ Không.
“Chỉ dựa vào các người còn chưa đủ một gậy của ta.”
“Láo xược.”
Hộ Thiên Thần Tướng giận dữ hét lớn, tay cầm Kim Cương thương giết về phía Tôn Ngộ Không.
Trong phút chốc một thần một yêu cuốn lấy nhau đại chiến.
Hộ Thiên Thần Tướng tu vi Tiên Thiên trung kỳ, Tôn Ngộ Không tu vi Tiên Thiên đỉnh phong, chỉ có thể cùng Tôn Ngộ Không giao thủ ngang sức vài chiêu, qua mười chiêu liền bị Tôn Ngộ Không đánh rơi xuống hạ phong, sau hai mươi chiêu, liền bị Tôn Ngộ Không một gậy đánh bay vào trong Nam Thiên Môn.
“Đường đường Hộ Thiên Thần Tướng, chẳng qua cũng chỉ là một tên phế vật.”
Tôn Ngộ Không chân đạp trên người Hộ Thiên Thần Tướng, gậy Như Ý cắm trên mặt đất, một cỗ vô địch khí thế phát ra từ trong cơ thể hắn.
“Ngươi…”
Hộ Thiên Thần Tướng cố gắng nhấc cánh tay đang run rẩy, chỉ là không nói hết câu đã bị Tôn Ngộ Không dùng một chân đá bay.
Lúc này chúng Thiên Binh bao vây chặt lấy Tôn Ngộ Không, cùng đến còn có 4 vị Thiên Chúng khí thế phi phàm.
Sau khi đánh đến đám Thiên Binh, khí thế của bốn vị Thiên Chúng này cũng đạt đến đỉnh điểm.
“Chúng ta là Bát Đại Kim Cương dưới sự chỉ huy của Đế Thích Thiên: Định Trì, Xích Hỏa, Thanh Viêm,Tử Hiền tứ đại Kim Cương.
“Ngươi, đã thành công làm giấy lên chiến ý của chúng ta.”
Định Trì Kim Cương chiến ý dâng trào nói:
“Tiếp nhận thẩm phán đi.”
Nói đoạn, tứ đại Kim Cương liền bay về phía Tôn Ngộ Không.
“Tứ đại Kim Cương, hắc hắc, chẳng qua cũng chỉ là một đám phế vật.”
Tôn Ngộ Không chân đạp đất, tay cầm Như Ý Kim Cô Bổng, giết về phía Tứ Đại Kim Cương.
“Tiếp lấy nộ hỏa của ta đi! Chuyển Luân ấn.”
Thanh Viêm Kim Cương nộ hống.
Chuyển Luân Ấn là thần thông phổ thông của Thiên Thần, một loại chu thiên pháp ấn, có thể khiến cho lực lượng người sử dụng tăng lên.
Tứ đại Kim Cương cùng lúc sử dụng Chuyển Luân ấn, thực lực mỗi người đều dường như sắp đột phá ra khỏi cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong.
Tôn Ngộ Không cũng là Tiên Thiên đỉnh phong, nhưng đối đầu với tứ đại Kim Cương, một chút cũng không e sợ.
Bên ngoài Thần Điện, thần lực và yêu lực cùng lúc tỏa ra tứ phía.
Bốn người cũng nếm được sự mạnh mẽ của Tôn Ngộ Không, bốn người cùng lên mà cũng không thể đánh thắng được Tôn Ngộ Không, tứ đại Kim Cương cùng nhìn nhau, sau đó mỗi người đều đánh ra một đạo Chuyển Luân ấn, bay đến vây lấy xung quanh của Tôn Ngộ Không, đem Tôn Ngộ Không vây vào trong một đạo thần quang.
“Tứ ấn hợp nhất.”
Đồng thời bốn đạo Chuyển Luân ấn của tứ đại Kim Cương cùng đánh về phía Tôn Ngộ Không.
“Phá, còn tưởng rằng các ngươi có chiêu thức gì càng lợi hại chứ? Thiên Thần quả nhiên toàn là một đám phế vật.”
Tôn Ngộ Không múa Kim Cô Bổng, ngăn cản bốn đạo Chuyển Luân ấn ở bên ngoài, sau đó ấn Kim Cô Bổng xuống, một cỗ yêu lực tán phát ra tứ phía. Đồng thời Tôn Ngộ Không hét lớn một tiếng: “Đại Thiên Thế Giới.”