• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trảm Vương thân là một một trong tứ đại vương giả của A Tu La, thực lực của ông ta mạnh đến mức nào, chỉ có người cùng đẳng cấp A Tu La vương như ông ta mới biết được.

Vậy mà Uyên Vương vẫn quyết định thảo phạt bộ lạc của Trảm Vương, chứng tỏ nàng đối với thực lực bản thân hết sức tự tin.

“Nếu như cùng là viễn cổ A Tu La, nói không chừng thực lực của Uyên Vương sẽ không hề thua kém Liêu Tịch chút nào.”

“Nếu như thật sự có chuyện đó, vậy thì Trảm Vương đương nhiên không phải là đối thủ của Uyên Vương rồi.”

Trên đường đi, Hắc Ngộ Không đã suy nghĩ đến rất nhiều vấn đề, ví dụ như tại sao cùng là A Tu La, hơn nữa còn đã chung sống mấy nghìn năm, tại sao Uyên Vương nhất thiết phải chọn lúc này để xuất binh chinh phạt đồng tộc của mình?

“Có lẽ là, trên vấn đề lợi ích xuất hiện xung đột nào đó, cũng không thể nói rõ được.”

Việc đầu tiên Hắc Ngộ Không nghĩ đến chính là hai chữ ‘lợi ích”, dù sao thì nếu như phát động một cuộc chiến tranh mà không có lợi ích gì, thật đúng là một việc vô nghĩa.

Nhưng Hắc Ngộ Không cũng lờ mờ nhìn thấy được dã tâm của Uyên Vương, cái nàng muốn không chỉ là thống nhất A Tu La, Nàng, muốn có được toàn bộ Long Thần bát bộ.

“Vương, Uyên Vương dẫn theo đại quân, đã tiến đến thành trì của chúng ta, người xem nên ứng đối như thế nào?”

Trảm Vương lúc này khe khẽ mở hai mắt, chỉ nói một chữ:

“Chiến.”

Lúc này quân của Uyên Vương đã tiến sát chân thành trì, nhìn thấy sự bố trí của Trảm Vương, khóe miệng Uyên Vương khẽ nhếch.

“Cảm giác của gia hỏa này, vẫn là nhanh nhạy như xưa nha.”

“Trảm Vương liền giao cho ngươi đó.”

Dứt lời, Uyên Vương cứ thế biến mất.

Hắc Ngộ Không một mình đứng đó thống lĩnh đại quân.

Hắc Ngộ Không thật sự nghĩ không thông, vì sao Uyên Vương lại có thể đem vị trí nòng cốt chiến đấu này giao lại cho mình, huống hồ, Trảm Vương cho dù có yếu đi chăng nữa, vẫn như cũ là tu vi Vô Cấp trung kỳ thậm chí là hậu kỳ.

Thực lực bây giờ của Y, nếu như dốc toàn bộ bài tẩy, cùng lắm cũng chỉ có thể giao thủ ngang cơ với Vô Cấp trung kỳ vài chiêu.

Đột nhiên, một giọt nước từ trên đỉnh đầu Hắc Ngộ Không chảy từ từ xuống.

“Trời mưa rồi sao?”

Hắc Ngộ Không ngẩng đầu, bầu trời vẫn trong xanh, không hề có mây đen hay mưa gió.

“A? Là mồ hôi.”

“Là ta sợ hay sao?”

“Không, chiến đấu chính là điều ta muốn.”

Hắc Ngộ Không sau khi mở ra toàn bộ Đấu Chiến Thức, Phá Võng Nhãn, cùng lúc đó huyễn hóa ra Ma Tướng Chân Thân.

Hét lớn:

“Theo ta giết vào trong.”

Hắc Ngộ Không trực tiếp dùng nhục thể cường đại phá vỡ cửa thành.

Khí thế của một đội quân A Tu La, cứ như vậy bị kích phát.

“Giết…”

“A Tu La nhất đẳng đấu sĩ.”

Một tên A Tu La đứng chắn trước mặt Hắc Ngộ Không, chẳng qua không đợi hắn nói xong, đã bị Hắc Ngộ Không một quyền đánh nát toàn thân.

Hắc Ngộ Không ma khí quanh thân, tung hoành ở trong Trảm Vương bộ lạc, có thể nói thần cản giết thần, phật cản chém phật.

“Gia hỏa này đã đạt đến vô địch chi cảnh.”

Tứ đại hộ pháp dưới tay Trảm Vương, đều liên tiếp bại lui dưới tay Hắc Ngộ Không.

Bọn họ tự biết bản thân không cầm cự được bao lâu, lựa chọn trực tiếp tự bạo, hòng kéo theo Hắc Ngộ Không đi cùng.

Chỉ là, bọn họ vẫn là suy nghĩ quá đơn thuần rồi, đứng trước thực lực tuyệt đối, tất cả đều chỉ là công cốc.

Sau khí khói bụi ta đi, Trảm Vương, cuối cùng đã lộ mặt.

“Cuối cùng cũng xong, ngươi mạnh hơn so với tưởng của ta một chút, bất quá, từ trước đến giờ chưa có một đối thủ nào, có thể lành lặn đứng đối diện trước mặt ta.”

Phá Võng Nhãn của Hắc Ngộ Không nhìn chằm chằm Trảm Vương, hiện giờ Trảm Vương khí thế cũng đã toàn bộ triển khai, Đấu Hồn Ngũ Cảm, Bất Diệt Đấu Hồn đều được vận dụng.

“Vô Cấp hậu kỳ sao? Thực lực ngang ngửa Bề Sa Môn Thiên rồi.”

“Chỉ là, hậu kỳ thì sao chứ? Ta muốn ngươi chết, ngươi buộc phải chết.”

Hai người trực tiếp lao vào nhau chiến đấu.

Lúc này Uyên Vương đang đứng trước một tấm bia mộ, trước mộ hiện lên hình ảnh một người phụ nữ A Tu La, mà trên mặt của người này, không ngờ chỉ có đúng một con mắt.

Đương nhiên, nàng cùng với Tam Nhãn thần tướng không hề có quan hệ gì.

“Ngươi biết ta sẽ đến nơi này?”

Uyên Vương mặt không biểu tình nói.

“Uyên Vương a, ta còn biết nhiều điều về ngươi nữa đấy, đáng tiếc, ngươi đến đây cũng không phải là vì những thứ này, có phải không?”

Nghe vậy, Uyên Vương ánh mắt trầm xuống, vươn một tay về phía nữ tử.

Chỉ là.

“Huyễn thể sao?”

“Xem ra công kích vật lý không hề có tác dụng gì đối với ngươi, xét về tinh thần đẳng cấp ta không bằng ngươi, nhưng mà, ngươi thật sự nghĩ rằng ta sẽ đến đây mà không chuẩn bị gì hay sao?”

“Ngươi.”

Nữ tử khẽ cau mày, không hề cảm nhận được lực lượng của mình có chút khác biệt nào, nhưng trong không gian tinh thần của nàng phút chốc xuất hiện vô số phù chú, những phù chú này áp chế tinh thần lực lượng của nàng.

Đây là?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK