Hắc Ngộ Không lấy sức một người trảm sát Liêu Tịch, tuy rằng thực lực của Liêu Tịch chưa đạt đến bán bộ Hồng Mông Thánh Nhân, nhưng bởi vì có sự gia trì của Vô Thiên Luyện Ngục, trên thực tế cũng không còn kém bao nhiêu nữa.
Về phần Hắc Ngộ Không tuy rằng chiến thắng Liêu Tịch, nhưng đến giờ cũng đã là nỏ mạnh hết đà.
“Lực lượng của ngươi, đành để ta đến hấp thu vậy.”
Hắc Ngộ Không cố lết thân thể kiệt quệ đến bên thi thể Liêu Tịch, thần lực trong thể nội Liêu Tịch từ từ bị Hắc Ngộ Không hấp thụ.
Trong lúc Hắc Ngộ Không đang toàn tâm hấp thu thần lực, một tiếng than nhẹ đột nhiên truyền đến từ sau lưng Y.
“Đúng là giang sơn đời nào cũng xuất hiện nhân tài nha.”
“Thanh âm này là?”
Hắc Ngộ Không lập tức quay người, lọt vào tầm mắt Y, chính là Liêu Tịch.
“Ngươi vẫn chưa chết?”
Liêu Tịch đột ngột xuất hiện khiến Hắc Ngộ Không hết sức kinh hoàng, nên biết là với tình trạng thân thể hiện giờ của Y, không có cách nào tái chiến Liêu Tịch.
“Không phải lo lắng, nếu như ngươi đã trảm sát ta, điều này chứng tỏ ngươi đã thông qua đệ nhất quan, ta cũng sẽ không tiếp tục làm khó ngươi nữa. Đây chính là quy định của Vô Thiên Luyện Ngục, ta chỉ có thể tuân thủ mà thôi.”
Liêu Tịch nhìn Hắc Ngộ Không, lãnh đạm nói.
“Thì ra là vậy.”
Hắc Ngộ Không thầm nghĩ trong lòng, ngay sau đó liền triệt để đại ngộ.
Nghe nói, Vô Thiên Luyện Ngục từ thời sơ bộ hình thành vũ trụ đã tọa lạc ở nơi này, Tam Thanh, Tổ Long, Yêu Thần, thậm chí Nhân tộc đại năng đều từng đến nơi này khiêu chiến, nếu tính như vậy, thực lực của Liêu Tịch chẳng qua chỉ là Vô Cấp đỉnh phong, làm sao có thể sống sót ở trước mặt đám người này được?
“Xem ra khi ở trong Vô Thiên Luyện Ngục, ngươi chính là tồn lại bất tử bất diệt?”
“Có thể xem là như vậy.”
Liêu Tịch phất phất tay, nói:
“Ngươi hiện giờ đã thông qua đệ nhất quan, có thể lựa chọn trực tiếp đi đến đệ nhị quan, bất quá, với thực lực hiện giờ của ngươi, sợ rằng khi đối mặt với tháp chủ đệ nhị quan, ngay cả một chiêu cũng không chống đỡ nổi.”
Hắc Ngộ Không không hề cảm thấy Liêu Tịch đang hạ nhục mình, bởi vì ngay cả Liêu Tịch là tháp chủ tầng thứ nhất, Y cũng phải khiêu chiến đến tận ba lần, huống hồ còn dùng tư thái liều chết mới miễn cưỡng thông qua, hai lần trước đều thảm bại trong tay Liêu Tịch.
“Tầng thứ nhất đã như vậy, tháp chủ tầng thứ hai sẽ có thực lực bậc nào?”
Theo suy đoán của Hắn Ngộ Không, tháp chủ tầng thứ hai hẳn là có thực lực Hồng Mông cảnh đỉnh phong, hoặc có khi là bán bộ Vô Địch Thánh Nhân cảnh.
Tuy rằng Hắc Ngộ Không đã hấp thụ lực lượng của Liêu Tịch, tu vi vừa đạt đến Vô Cấp hậu kỳ, trong tình huống đối mặt với cường giả Hồng Mông cảnh bình thường, có lẽ có thể toàn lực đào mà chạy thoát chết, nhưng nếu như là cường giả trong Vô Thiên Luyện Ngục, hơn nữa còn là Hồng Mông đỉnh phong cường giả, e rằng vừa mới gặp mặt, còn chưa đến một chiêu, đã có thể khiến Y hôi phi yên diệt.
Cơ bản không cần suy nghĩ, Hắc Ngộ Không chỉ nhìn Liêu Tịch, sau đó dứt khoát rời đi.
“Tiềm lực của gia hỏa này, có thể nói là vạn năm có một.”
Sau khi Hắc Ngộ Không rời đi, Liêu Tịch mới lãnh đạm nói.
“Chỉ là ở trong trình độ này, vẫn là không có cách nào phán đoán.”
Một đạo thanh âm uy nghiêm, không biết từ đâu bỗng nhiên truyền đến.
“A?”
Liêu Tịch liếc mắt, nhìn về phía tâng thứ hai, trong lòng thầm nhủ.
“Đệ nhị quan tháp chủ, vô đạo sao?”
Một thân tu vi của Hắc Ngộ Không đã đạt đến Vô Cấp Thánh Nhân hậu kỳ.
“Ta có thể cảm nhận được, lực lượng của ta cường đại đến mức nào.”
Cầu cứu của Tôn Ngộ Không, Hắc Ngộ Không đương nhiên đã cảm nhận được.
Đối mặt Tăng Trường Thiên lúc này đã đạt đến bán bộ Hồng Mông cảnh, Hắc Ngộ Không chẳng hề cảm thấy một chút lo sợ nào.
Phá Võng Nhãn khẽ mở, Hắc Ngộ Không liền xuất hiện trước mặt Tăng Trường Thiên, sau đó tùy tiện đánh ra một quyền, liền đánh ông ta lùi lại một khoảng rất xa.
“Ngươi là Hắc Ngộ Không?”
“Làm sao có thể, chẳng qua mới có vài tháng, vậy mà không ngờ một quyền có thể khiến ta bị thương.”
Nam Thiên Vương vận dụng toàn lực, mạnh mẽ ổn định thân hình, sau đó xông về phía Hắc Ngộ Không liền trực tiếp xuất ra Nam Thiên Tuyệt Đao.
“Đi chết đi.”
Đối diện Nam Thiên Tuyệt Đao, Hắc Ngộ Không hét lớn.
“Ma Tướng Chân Thân.”
“Cái gì mà Nam Thiên Tuyệt Đao, ở trước mặt ta chẳng qua chỉ là rác rưởi.”
“Ta muốn ngươi phải chết…”
Hắc Ngộ Không từng ở Thiên Cung bị Nam Thiên Vương bức vào tuyệt cảnh, bây giờ gặp lại, nộ ý của Hắc Ngộ Không đã đạt đến cực đỉnh.
Đối mặt với vô tận thiết quyền được sự gia trì của Ma Tướng Chân Thân, cho dù Tăng Trường Thiên có đạt đến bán bộ Hồng Mông Thánh Nhân cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đòn.
“Đáng chết, sao lại có thể mạnh như vậy cơ chứ?”
Tăng Trường Thiên bị ép vào tuyệt cảnh, hai tay bỗng dưng hợp lại, một đạo pháp ấn được xuất ra.
“Động Đảng Chi Ấn.”
Động Đảng Chi Ấn là pháp bảo mà Tăng Trường Thiên đạt được ở tận cùng Nam Hải, có thể gia tăng trọng lực trong một khu vực nhất định, người bị áp chế không thể di động, chỉ có thể đứng yên chịu trận.
Pháp bảo này chính là một trong những con bài bí mật của Tăng Trường Thiên, nhưng hiện giờ chỉ có thể lấy ra sử dụng, hòng đổi lấy một cơ hội đào thoát giữ mạng.
Hắc Ngộ Không bị Động Đảng Chi Ấn áp chế, tuy rằng di chuyển khó khăn nhưng món đồ chơi này cũng chỉ có thể giữ chân Y được một đoạn thời gian.
“Phá Võng Nhãn.”
Dưới ánh nhìn của Phá Võng Chi Nhãn, mọi điểm yếu của Động Đảng Chi Ấn nhất thời đều bị nhìn thấu, Hắc Ngộ Không chỉ dùng một quyền liền phá vỡ áp chế thoát ra ngoài.
Nhưng Tăng Trường Thiên cũng đã sớm cao chạy xa bay.