• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôn Ngộ Không, nghe Tố Y kể về ngươi, nói rằng ngươi chính đạo chi tâm bất diệt. Ta áp chế ngươi ở dưới núi Ngũ Hành Sơn, không phải vì khoe khoang thần lực của ta mạnh như thế nào. Ta chỉ muốn để ngươi bình tĩnh lại một chút, suy nghĩ lại những lỗi lầm bản thân đã phạm phải trong quá khứ.”

Trong Ngũ Hành Sơn, Như Lại đứng đối diện với Tôn Ngộ Không.

Như Lai thân mặc một bộ trường bào màu xám trắng, trên cổ đeo một chuỗi phật châu màu đỏ nhạt.

Tất cả đều thể hiện sự nội liễm và ưu nhã của Như Lai Tôn Giả.

“Trước đây nghe Tố Y gọi ngươi là Như Lai sư phụ?”

Tôn Ngộ Không đã đánh cùng Như Lai rất lâu, nhưng chưa từng đánh thắng Như Lai một lần nào.

“Không sai, ta chính là sư phụ của Tố Y.”

Như Lai Tôn Giả bình thản nói.

“Tố Y sao rồi?”

Trong mắt Tôn Ngộ Không phát ra một tia lo lắng, dù sao thì bản thân đã đại náo Thiên Cung, đánh bị thương rất nhiều vị quan lớn của Thiên Giới, chỉ vì để gặp được Tố Y, nếu như bản thân bây giờ bị trấn áp dưới núi Ngũ Hành Sơn, vậy e răng Tố Y cũng sẽ phải chịu hình phạt.

“Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ chiếu cố Tố Y, chủ yếu vẫn là ngươi có thể bĩnh tĩnh lại hay không, sau này làm việc có còn xung động như vậy hay không?”

Như Lai Tôn Giả phất nhẹ tay, trước mặt hai người đã xuất hiện một bàn cờ, sau đó cười nhạt một tiếng nói: “Nào, cùng với ta đánh một ván cờ được không?”

“Ờm…”

Tôn Ngộ Không mặc dù không nguyện ý, nhưng vẫn là ngồi xuống đánh cờ cùng Như Lai, dù sao thì Tôn Ngộ Không cũng không có cách nào chống lại được Như Lai.

Ván cờ này vừa đánh đã là 500 năm, chẳng qua Như Lai Tôn Giả ngồi đánh cờ cùng Tôn Ngộ Không kia, cũng chỉ là một đạo phân thân mà thôi.

Như Lai thân là thiên giới đệ nhất.

Hiện giờ Tôn Ngộ Không vẫn chưa biết Kỳ Kinh hiện thế, Ám Hồn phục sinh, Tam Giới e rằng sẽ đại loạn, Như Lai thân là người thủ hộ đại đạo, trách nhiệm trên người cực lớn, căn bản không có thời gian bồi tiếp Tôn Ngộ Không ngồi đánh cờ.

“Năm trăm năm rồi, đến giờ ngươi có thể ra khỏi Ngũ Hành Sơn rồi.”

Như Lai nhìn Tôn Ngộ Không, mỉm cười nói.

“Thật sao… cuối cùng có thể gặp lại Tố Y rồi?”

Tôn Ngộ Không từ từ đi ra khỏi Ngũ Hành Sơn, quay đầu thì đã không nhìn thấy thân ảnh Như Lai Tôn Giả.

Tôn Ngộ Không thở dài một hơi, sau đó một cỗ kiệt ngạo chi khí tự nhiên nảy sinh, nhưng cho dù kiệt ngạo bất thuần, cơ mà chính khí trong người lại không hề thua kém Như Lai Tôn Giả chút nào.

Xem ra đây chính là nguyên nhân khiến Như Lai Tôn Giả cùng Tôn Ngộ Không đánh cờ suốt 500 năm.

Trong 500 năm này Tôn Ngộ Không tu vi thăng tiến vùn vụt, một thân tu vi bây giờ đã đạt đến cảnh giới Kim Tiên đỉnh phong.

Đương nhiên thực lực của Thiên Chúng cũng sẽ đề thăng, nhưng tu vi của Tôn Ngộ Không là tăng lên nhiều nhất.

“Năm trăm năm, ta cũng nên bước lên con đường kia rồi.”

Thủy Liêm Động, Hắc Ngộ Không ngẩng đầu, nhìn sắc trời phong vân biến đổi, nhãn thần lãnh đạm, chỉ là trong lòng vẫn không khỏi thở dài nói.

“Tây Du vô quy.”

Đến giờ tu vi của Hắc Ngộ Không tuy rằng vẫn chưa thể đột phá Tiên cảnh, nhưng cũng đã đạt đến Đăng Tiên cảnh giới, lại tu luyện thêm vài năm khả năng có thể đột phá đến Địa Tiên cảnh.

Mà nhục thể bị đánh tan kia của hắn, cũng có thể trùng tu lấy lại.

Thực ra trong vũ trụ của Hắc Ngộ Không, không hề có Đường Tam Tạng, hoặc là có thể tồn tại một nhân vật có tên như vậy, nhưng chưa từng nảy sinh bất cứ liên hệ gì với Ngộ Không, Tôn Ngộ Không cũng chưa từng đi thỉnh kinh.

Đương nhiên cũng không phải mỗi một vũ trụ đều tồn tại Tôn Ngộ Không, vô vàn vũ trụ, mỗi cái đều là tồn tại vừa độc lập lại vừa tương liên với nhau.

Nhưng việc này cũng không thể đại biểu, mỗi một vũ trụ đều tồn tại một Tôn Ngộ Không. Cho dù là có, vậy thì trải nghiệm của bọn họ cũng chưa chắc đã giống hệt nhau.

Huống hồ cũng chưa chắc đã tồn tại Yêu Tộc, Hắc Ngộ Không chính là Ma Tộc.

Hắn có thể nhìn thấu mệnh nguyên của Tôn Ngộ Không của vũ trụ này, chính là vì sở hữu Phá Võng Chi Nhãn, đây chính là chính đạo thần thông mà hắn đạt được khi thành tựu Ma thần.

Nhưng cặp mắt này cũng không thể xem thấu hết toàn bộ vận mệnh, mà chỉ có thể nhìn thấy một bộ phận.

Không ngoài dự liệu, năm người Tôn Ngộ Không, Đường Tam Tạng, Sa Ngộ Tĩnh, Chư Cương Liệt, Ngạo Tuyết theo lệnh của Đế Tích Thiên tây hành nhận kinh.

Mà Tố Y, đã sớm bị Ám Hồn Đế Tích Thiên giết chết.

Nàng lúc này đã hóa thành nhân hình khôi lỗi, ở dưới tay m Giới vương chịu đủ mọi loại khổ cực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK