Sau khi Trảm Vương bị tiêu diệt, cục diện tứ đại vương đỉnh của A Tu La đế quốc triệt để bị phá vỡ.
Cung điện của Khổ Vương.
“Trảm Vương bị giết chết rồi sao?”
Những A Tu La đấu sĩ ngồi bên dưới đại điện đều có chút lúng túng, dù sao thì với thực lực của Khổ Vương tuyệt đối không thể địch lại Uyên Vương, càng không phải nói đến hiện tại Uyên Vương đã đánh bại Trảm Vương.
“Tình hình có chút không hay rồi.”
Thần sắc Khổ Vương lúc này giống y như tên của ông ta, khổ hết chỗ nói.
Mà ở một bên khác.
“Vương, Trảm Vương đã bị Uyên Vương giết chết, thực lực của nàng hiện giờ hình như đã vượt qua người rồi.”
Cuồng Vương từ đầu đến cuối vẫn luôn nhắm nghiền hai mắt.
“Uyên Vương sao?”
Tuy rằng Cuồng Vương thần sắc không thay đổi, nhưng trong lòng đã nổi lên một chút rung động, mà những rung động này, chính là chiến ý đã lâu không thấy xuất hiện.
Thực lực của Cuồng Vương, đến nay không rõ, bởi vì một trăm năm trước ông ta đã có thể đánh trọng thương tam đại Thiên Vương, cùng với chiến thắng Đế Thích Thiên, đến nay Cuồng Vương đã một trăm năm chưa từng thử sức, mà trong vòng trăm năm nay, cũng không có một ai có thể khiến Cuồng Vương xuất thủ toàn lực.
Uyên Vương sau khi thu thập Trảm Vương bộ lạc, cũng không hề quay lại bộ lạc của mình, mà lựa chọn lưu lại đô thành của Trảm Vương.
“Vương đã ở đây suy nghĩ lâu như vậy, rốt cuộc là đang suy tính những gì?”
Uyên Vương đã ngồi đả tọa trên vương tọa mấy ngày trời, chúng A Tu La đấu sĩ đều không hiểu ý định của nàng.
Điều bọn họ muốn chính là tiếp tục chinh phạt, A Tu La chính là chủng tộc thèm khát chiến đấu.
Hắc Ngộ Không cũng không thể hiểu nổi ý định của Uyên Vương.
Theo quan điểm của Y, hiện giờ thuộc hạ dưới trướng Uyên Vương tinh thần hăng hái, chiến ý đang đạt đến đỉnh phong, lúc này nếu như xuất kích, khẳng định có thể đánh hạ thêm một phương nữa.
“Vì sao cơ chứ?”
Đang lúc Hắc Ngộ Không suy nghĩ, Uyên Vương chợt nhẹ nhàng mở hai mắt.
“Ngộ Không, theo ta đến chỗ này.”
Nghe tiếng, Hắc Ngộ Không liền đi theo sau Uyên Vương.
Hai người đi đến một khu mộ địa, áp lực của khu mộ địa này khiến cho ngay cả Hắc Ngộ Không cũng không khỏi chấn động.
“Chỗ này là?”
Hắc Ngộ Không cảm thấy, chỗ này tuyệt không đơn giản.
“Đây là Kiếm Mộ, chính là địa phương mà tỷ tỷ của Trảm Vương nhiều năm bồi dưỡng thần kiếm, chính là ở đây.”
“ n.”
Nghe xong câu này của Uyên Vương, Hắc Ngộ Không nhăn mày.
“Thì ra là vậy, nhưng mà tại sao trong lúc chiến đấu, Trảm Vương không dùng thần binh này đại chiến cùng ngươi?”
“Bởi vì, hắn không kịp.”
Uyên Vương quay đầu, mỉm cười với Hắc Ngộ Không.
“Món thần binh này nếu như đem tặng cho ngươi thì sao?”
Hắc Ngộ Không nhãn thần khẽ động, sau đó bình thản nói:
“Thiện ý của Uyên Vương, tại hạ tâm lĩnh, chỉ là, ta cũng không hề biết dùng kiếm.”
“A? Vậy thì đáng tiếc rồi.”
Uyên Vương nhún vai, sau đó khẽ phất tay, mở toang cửa lớn của Kiếm Mộ.
Hắc Ngộ Không chỉ là đứng ở bên ngoài, đều có thể cảm nhận được sự lăng lệ của vô tận linh khí ở trong.
“Kiếm trận bậc này, nếu như thật sự đi vào trong, e rằng ngay cả đến ngươi cũng không thể toàn thân trở ra.”
Hắc Ngộ Không trầm giọng nói.
“Quả thực như vậy, bên trong Kiếm Mộ kiếm khí tung hoành, hơn nữa có thêm kiếm trận gia trì, biến ảo mạc trắc, thậm chí ngay cả Đấu Hồn Ngũ Cảm của ta cũng không có cách nào cảm nhận biến hóa của trận pháp, đây cũng chính là lý do mà ta dẫn theo ngươi đến đây.”
“A.”
Không đợi Hắc Ngộ Không kịp phản ứng, liền bị Uyên Vương một tay đẩy vào trong Kiếm Mộ.
“Con mẹ nó, Uyên Vương...”
Hắc Ngộ Không hai mắt phun lửa, nhìn chằm chằm Uyên Vương.
Mà nàng chỉ cà cười nhạt một tiếng.
“Cống hiến của ngươi sẽ không uổng phí, nếu như có thể lấy được thần kiếm ra ngoài, ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi phần thưởng hậu hĩnh.”
“Hơn nữa, hiện giờ ngươi cũng đã không còn đường lùi nữa rồi.”
Đúng như lời Uyên Vương nói, một khi đã đi vào bên trong, ngươi liền bị lực lượng của Kiếm Mộ khóa chặt, trừ phi ngươi có lực lượng có thể áp chế cả thiên địa, bằng không nếu muốn thoát ra ngoài, chỉ có một cách duy nhất chính là rút thanh thần kiếm đang được cất giấu ở bên trong kia ra.