Về chuyện của Hắc Ngộ Không, Như Lai cũng không hề cùng Tôn Ngộ Không nhắc đến, nhưng với trí tuệ của Như Lai Tôn Giả, ông khẳng định biết Tôn Ngộ Không và Hắc Ngộ Không đã quen biết lẫn nhau.
Như Lai cũng không có để ý, dù sao thì đối với những tồn tại không nằm trong tam giới như Hắc Ngộ Không, nói không chừng sẽ có biện pháp có thể khiến cho Tố Y không cần chuyển thế nhưng cũng có thể phục sinh sống lại.
Đối với Tôn Ngộ Không, Tố Y có vị trí cực kỳ quan trọng, giữa hai người chỉ thiếu một lời bộc bạch nữa mà thôi. Mà đối với Như Lai Tôn Giả, Tố Y cũng là một người đồ đệ hết sức quan trọng, kiếp này ông ấy cũng chỉ nhận Tố Y là người đệ tử duy nhất mà thôi.
Việc cấp bách trước mắt, chính là lấy lại Thiên Kiếm sau đó vạch trần bộ mặt thật của Hắc Ám Thiên Đế.
Như Lai Tôn Giả và Tôn Ngộ Không hai người ngày đêm đi đường, cuối cùng cũng đến được địa giới của A Tu La Cuồng Vương.
“Đây chính là địa bàn của A Tu La sao?”
Tôn Ngộ Không hiếu kỳ nhìn đông ngó tây.
“A Tu La rất thích đầm lầy hay sao? Đúng là bộ tộc có sở thích đặc biệt.”
Nghe vậy, Như Lai Tôn Giả chỉ là lãnh đạm nói:
“Ngộ Không, đây chính là địa bàn của Cuồng Vương, bộ lạc này không hề đơn giản, phải hết sức cẩn thận mới được.
“Được, được, được.”
Tôn Ngộ Không mất kiên nhẫn, phất phất tay nói.
“Thiên Chúng? Và Yêu tộc?”
Trong lúc Tôn Ngộ Không và Như Lai đi vào địa phận Phế Đô, tộc nhân A Tu La chen chúc đứng nhìn, nhưng không một ai dám đi lên chuốc lấy phiền phức cả, bởi vì mặc dù Như Lai Tôn Giả một thân khí tức thu liễm vào thể nội, nhưng khí tức bá đạo của Tôn Ngộ Không thì lại từ thể nội tận lực bộc phát.
Chỉ là, không bao lâu sau, một tên A Tu La tay cầm cự phủ liền đứng chắn trước mặt hai người.
“Thiên Chúng sao? Ta là nhất đẳng đấu sĩ của A Tu La, tiếp nhận khiêu chiến của ta đi.”
Nói đoạn, tên này cũng không quan tâm Như Lai tiếp chiến hay không, liền chém ra một phủ, dưới uy lực của một rìu này, mặt đất phút chốc liền bị ép cho xuất hiện một vết nứt dài.
“Không phải chỉ là đánh nhau thôi sao, lão tử tiếp ngươi.”
Nói xong, Tôn Ngộ Không liền định đi lên ứng chiến, nhưng lại bị Như Lai Tôn Giả ngăn cản, sau đó một quyền đánh ra, chỉ một quyền trực tiếp đánh tên đấu sĩ này bay ra ngoài.
Tuy rằng A Tu La đấu sĩ đã chiến bại, nhưng sự xuất thủ của Như Lai Tôn Giả, khiến cho rất nhiều đấu sĩ A Tu La ở đằng sau đều cầm lên vũ khí của bản thân, cùng nhau giết về phía Như Lai Tôn Giả.
Như Lai không hề muốn ở đây lãng phí thời gian, hét lớn:
“Ta muốn đề nghị hiệp hội thẩm tố.”
Trong lúc đoàn đấu sĩ A Tu La đang xông về phía Như Lai, một giọng nữ tôn nghiêm vang lên.
“Thiên Giới Như Lai, được.”
Chúng nhân quay đầu, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên, thân thể cao gầy, nét mặt lạnh lùng đang đứng ở đó, mà đứng đằng sau bà có vài nữ A Tu La đấu sĩ.
“Hổ… Hổ Cơ đại nhân.”
“Ta là Hội Nghị Trưởng, Hổ Cơ, Thiên Giới Như Lại, mời đi bên này.”
Hổ Cơ bày ra một thủ thế, biểu thị ý mời Như Lại đi sang một bên.
“Làm phiền Hổ Cơ đại nhân rồi.”
Như Lai nhẹ nhàng đáp lời, sau đó liền cùng với Tôn Ngộ Không đi vào Hội Nghị Trường.
“Đây chính là địa phương ta phải chiến đấu sao?”
Như Lai Tôn Giả đi đến Hội Nghị Trường giống như một cái lồng nhốt thú, dường như cũng hiểu quy củ của A Tu La. Chỉ thấy Như Lai thu lại vẻ văn nhã thường ngày, một thân khí thế không ngừng đề thăng, sau đó ánh mắt đanh lại, lớn tiếng hét lên:
“Thiên Giới Như Lai, có ai không phục, cứ việc đến chiến.”
Tôn Ngộ Không lúc này tuy rằng thân thể vẫn ở trong Nghị Sự Trường, nhưng chân thân sớm đã đi đến vị trí Như Lai chỉ định để lấy lại Thiên Kiếm rồi.
Cũng trong lúc này, ở một chỗ sau trong Phế Đô, Hổ Cơ biểu tình nghiêm túc, cúi người trước mặt một người đang ngồi trên vương tọa, trầm giọng nói:
“Vương, Thiên Giới Như Lai, đến rồi.”
“ n?”
Nghe được hai chữ Như Lai, người ngồi trên cương tọa khe khẽ mở hai mắt, một đôi mắt màu nâu xám khiến cho ngay cả Hổ Cơ cũng phải sợ hãi.
“Vương, nghiêm túc được chưa ạ?”