• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc Ngộ Không đã trở thành bộ hạ của Uyên Vương, cùng với những thuộc hạ khác của Uyên Vương bộ tộc đi chinh chiến những địa phận khác của Hắc Ám Sâm Lâm. Ở trong những trận chiến đấu này, tốc độ trưởng thành của Hắc Ngộ Không phải nói là tiến bộ thần tốc.

Mà một bên khác, Tôn Ngộ Không, Đường Tam Tạng đoàn người một đường vượt ải giết tướng, bởi vì có sự gia nhập của Tôn Ngộ Không, con đường trả kinh đương nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng lại không biết rằng đối thủ cường đại hơn đang ở đằng sau.

Biết tin Thiên Vũ Long Vương bị giết chết, Như Lai Tôn Giả lập tức đi đến địa bàn của Thiên Vũ Long tộc, đáng tiếc là đã muộn, Thiên Vũ Long Tộc đã thây phơi khắp đồng.

Mà đầu lâu của Thiên Vũ Long Vương cũng đã bị chém xuống, vết máu nhuộm đỏ cả Thiên Vũ Sơn, vốn ngày xưa từng là một vùng đất hoa thơm chim hót.

Như Lai đứng đó rất lâu, sau khi xử lý hết thi thể của toàn bộ Thiên Vũ Long tộc, lúc này mới rời đi.

Như Lai hiểu rõ, dựa vào sức một mình ông căn bản không có cách nào chống lại toàn bộ Thiên Giới, vậy nên chỉ có cách lật tẩy Đế Thích Thiên, để toàn bộ Thiên Chúng biết được bộ mặt thật của ông ta.

Mà Quang Hồn Đế Thích Thiên vẫn luôn bị phong ấn trong Chấn Thiên thần kiếm, chỉ có thể giải phóng Quang Hồn Đế Thích Thiên từ trong kiếm hồn ra ngoài mới có thể khiến cho Thiên Chúng phục tùng, mà muốn tìm Quang Hồn Đế Thích Thiên, Như Lai cần phải lấy lại Thiên Kiếm, việc này không hề đơn giản, bởi vì Thiên Kiếm đã bị lưu lạc bên trong A Tu La giới sau trận đại chiến lần trước giữa Thiên Chúng và A Tu La.

Nếu như là A Tu La bình thường thì cũng không đáng nói, nhưng địa phương đó lại chính là địa bàn của Cuồng Vương, đồng nghĩa với việc, muốn lấy lại kiếm thì bắt buộc phải một lần nữa đối mặt với Cuồng Vương.

Cuồng Vương La Hầu. Sự cường đai của ông ta người người đều biết, ngay cả Như Lai Tôn Giả lúc này đã lĩnh hội được Vô Ngã chi cảnh, cũng không chắc chắn có thể địch lại ông ta.

Nếu như có thể, Như Lai không hề muốn đối mặt Cuồng Vương, nhưng việc tới nước này, tất cả đều vì thế gian chính đạo.

Nghĩ thông mọi chuyện, Như Lai vẫn phải đi gặp mặt Cuồng Vương một lần, nhưng trước lúc đó, ông cần phải tìm được Tôn Ngộ Không đến hỗ trợ.

Với thần thông của Như Lai, ông đã sớm biết được việc Tôn Ngộ Không trọng sinh, Thiên Trâm ngân lên mười sáu hồi, ngoại trừ Tôn Ngộ Không thì thế gian không còn đại yêu nào có thể khiến Thiên Trâm “kích động” như vậy nữa.

Không bao lâu sau, Như Lai Tôn Giả liền đến được chỗ Tôn Ngộ Không đang đồng hành cùng Đường Tam Tạng trong Yêu Quái Đại Đạo.

Tôn Ngộ Không lúc này đã biến đổi hình dạng.

“Ngươi trở nên… nhỏ lại rồi.”

Như Lai Tôn Giả nhìn Tôn Ngộ Không lúc này chỉ cao đến ngang hông mình, không kìm được cười nói.

“Như Lai đại thần.”

Đường Tam Tạng nhìn thấy Như Lai Tôn Giả vẫn bình an vô sự, lúc này mới thở phào một hơi, dù sao thì Như Lai Tôn Giả chính là người mà Đường Tam Tạng tôn kính nhất.

“Một đường thủ hộ Kỳ Kinh, vất vả cho các vị rồi, nhưng thế gian chính đạo cần có người đến thủ hộ, chúng ta không thể để tia sáng cuối cùng của thế gian vụt tắt.”

Như Lai Tôn Giả khe khẽ cúi đầu trước năm người Đường Tam Tạng, biểu thị ý cảm kích.

“Đừng nói những lời vô dụng này làm gì, Như Lai, ông hôm nay đến đây có việc gì?”

Tôn Ngộ Không không quen nghe những lời nói khách sáo này, không kìm được gãi đầu gãi tai, mất kiên nhẫn nói.

“Ha ha, ngươi vẫn là không thay đổi chút nào cả.”

Như Lai mỉm cười, sau đó nghiêm mặt nói:

“Hiện giờ Thiên Giới Thiên Đế đã đọa lạc ám hồn, trừ ta ra thì những Thiên Chúng khác dường như không ai phát hiện, các ngươi vừa mới bước lên Yêu Quái Đại Đạo, giống như có thể vượt lên mọi khó khăn, nhưng thực tế lại không biết rằng, Thiên Giới đã bố trí nhân lực trên đường để đối phó các ngươi.”

“Bây giờ, ta buộc phải đi đến lãnh địa của Cuồng vương La Hầu, tìm lại chuôi Thiên Kiếm đã bị Đế Thích Thiên bỏ lại ở Phế Đô, bởi vì trong chuôi Thiên Kiếm này có tồn tại Quang Hồn chân chính của Đế Thích Thiên, chỉ có khiến cho Quang hồn của của Đế Thích Thiên phục sinh, Thiên Chúng Thiên Giới mới có thể biết được nguyên do bên trong sự việc, từ đó liên hợp đối phó Ám Hồn Đế Thích Thiên.”

Như Lai Tôn Giả dừng lại một chút, sau đó nhìn Tôn Ngộ Không nói:

“Hôm nay ta đến đây, chính là muốn tìm ngươi cùng đi đến Phế Đô.”

“Ta?”

Tôn Ngộ Không có chút không rõ ý nghĩ của Như Lai.

“Với thực lực của ngươi cũng không hề kém cạnh La Hầu, tại sao lại còn phải kéo ta đi theo?”

Nghe vậy, Như Lai Tôn Giả lắc lắc đầu.

“Hiện giờ thực lực của Cuồng Vương La Hầu cường đại đến ngay cả ta cũng không tư tin thắng được hắn, huống hồ, ta cũng không có cách nào đối kháng lại toàn bộ A Tu La tộc. Ta vẫn chưa có năng lực bậc này, vì vậy ta cần ngươi giúp đi trộm lấy Thiên Kiếm, ta phụ trách kéo dài thời gian.”

“Thì ra là như vậy sao, hắc, không hổ là Thiên Thần.”

Tôn Ngộ Không phất phất tay, nói:

“Ài, ai bảo ta thiếu nợ nhân tình của ngươi chứ.”

Tôn Ngộ Không cũng không nói ra hết ý nghĩ của mình, thực ra thiếu nợ ân tình của Như Lai chỉ là một bộ phận, dù sao thì kiếp trước Như Lai Tôn Giả cũng đã giúp đỡ Tôn Ngộ Không rất nhiều, huống chi ông ấy còn đã tìm được hồn phách của Tố Y. Như Lai không hề sắp xếp cho Tố Y đầu thai chuyển thế, bởi vì nàng không giống Tôn Ngộ Không có thể lấy lại ký ức tiền kiếp, về chuyện Hắc Ngộ Không, Như Lai hình như cũng biết được ít nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK