“Này, một thiên thần sao lại đi đến địa bàn của ta, lại còn ở đây tắm rửa nữa?”
Hầu Tử Đại Vương nhìn vị mỹ nữ trước mặt, khí vũ hiên ngang nói.
“A.”
Nghe tiếng, mỹ nữ có chút kinh hoảng, sau đó quay mặt lại, nhìn người thanh niên cường tráng này, hơi cúi đầu nói: “Thật ngại quá, ta không hề biết đây là địa bàn của ngài, mong ngài lượng thứ.”
Mỹ nhân này trong lúc nói chuyện, giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất cao nhã an nhiên. Lúc này không biết từ đâu bay đến một tấm khăn lông trắng, che đi tầm nhìn của Hầu Tử Đại Vương.
“Ách …ách.”
Hầu Tử Đại Vương không ngừng dùng tay gỡ tấm khăn đang phủ trên đầu mình ra, chỉ trong phút chốc, chiếc khăn lại bay trở về trên tay của mỹ nữ, lúc này đã mặc xong xiêm y.
“Này, ngươi…”
Hầu Tử Đại Vương chỉ vào vị mỹ nữ kia tức giận quát một tiếng, chẳng qua lời vẫn chưa nói xong, thì đã bị nụ cười thuần phác trên mặt của mỹ nữ đánh bại…
Mỹ nữ nhẹ nhàng cười nói: “Ta là Tố Y, là thiên thần ở Thiên Cung, không biết ngài là…”
Nghe vậy, Hầu Tử Đại Vương hừ nhẹ một tiếng nói: “Cái gì mà ngài ngài ngài, ta là Tôn Ngộ Không.”
Nhìn thấy chiếc đuôi đằng sau của Tôn Ngộ Không, Tố Y mím môi cười nói.
“Nếu như không chê, chúng ta có thể làm bằng hữu không?”
“Ngươi, ngươi, ngươi,... ngươi nói cái gì? Làm bằng hữu?”
Tôn Ngộ Không lúc này có chút hoang mang, một thiên thần vậy mà lại nói muốn cùng yêu ma kết thành bằng hữu, lời này khiến ngay cả hắn cũng cảm thấy bất khả tư nghị.
“Sao vậy? Không được sao? Hay Đại Vương ngài chê ta là một thiên thần?”
Tố Y biểu cảm hụt hẫng nói.
“Ài, cũng không phải như vậy, được rồi từ hôm nay trở đi, Tố Y ngươi sẽ do Tôn Ngộ Không ta che chở.”
Tôn Ngộ Không do dự một lúc, sau đó hất hất đầu, hào khí vạn trượng nói.
Chỉ là hắn không hề biết rằng, vận mệnh của hắn và Tố Y đã triệt để quấn vào một chỗ với nhau.
Hai người ở Hoa Quả Sơn chơi đùa rất lâu, đột nhiên một cánh hoa sen nhẹ nhàng rơi trên bờ vai của Tố Y.
Nhìn thấy cánh hoa sen màu hồng này, Tố Y nhẹ nhàng thu lại nụ cười của mình, nhưng khi nhìn thấy Tôn Ngộ Không, nụ cười tươi đẹp kia lại một lần nữa xuất hiện trên gương mặt nàng.
“Ngộ Không, ta phải quay về rồi, lần sau lại gặp, hy vọng có cơ hội có thể dẫn ngươi đến Thiên Giới chơi một chuyến.”
Mặc du Tôn Ngộ Không có chút không nỡ, nhưng thiên hạ vốn không có bữa tiệc nào không tàn.
Tôn Ngộ Không nhẹ gật đầu, cười lớn một tiếng nói:
“Được, lần sau liền cùng ngươi đến Thiên Giới dạo chơi.”
Đến đây, hai người cáo biệt, Tố Y nhẹ nhàng nhún chân, bay vào Thiên Giới. Mắt nhìn Tố Y rời đi, Tôn Ngộ Không nhảy một cái, bay về trong Thủy Liêm Động.