“A Tu La Vương, ngươi muốn chiến một trận cùng ta sao”
Cho dù đối diện là vương giả một bộ tộc của A Tu La, Hắc Ngộ Không cũng không có chút ý định thoái lui.
“Đấu Chiến Thức, Phá Võng Nhãn.”
Hắc Ngộ Không công kích trước, vừa bắt đầu Y đã đẩy lực lượng của mình lên đến cực hạn.
Không có cách khác, dù sao đối thủ cũng chính là A Tu La vương, đại năng cấp bậc Hỗn Nguyên Thánh Nhân, Y, cho dù xuất ra toàn lực, cũng không thể chống lại A Tu La vương.
Cho dù như vậy, Y vẫn quyết dùng toàn lực ứng phó, bởi vì bất kể là Y hay A Tu La vương đều sẽ không khoan nhượng cho một tên phế vật tồn tại.
Đối mặt với một quyền cuồng bạo của Hắc Ngộ Không, cánh tay nhìn có vẻ mảnh khảnh của Uyên Vương lai nhẹ nhàng ngăn chặn được công kích của Hắc Ngộ Không.
Uyên Vương không hề công kích, nàng chỉ muốn thử một chút, xem lực lượng của Hắc Ngộ Không có thật sự khắc chế được Đấu Hồn của A Tu La hay không?
Sự thật đúng như vậy.
Dưới sự tác động của Thiên Nhân Ngũ Suy, lực lượng của Đấu Hồn càng ngày càng suy yếu.
“A?”
Đương nhiên Uyên Vương cũng đã phát hiện ra điều này.
“Tiểu tử này…. đích thực có năng lực như vậy.”
“Ngoài cái này ra, còn có trận thế công kích của hắn, khiến ta có chút khó nắm bắt. Nếu như tu vi ngang hàng, trừ khi vận dụng Đấu Thần Ngũ Cảm, bằng không dưới chiêu thức công kích kỳ dị này của hắn, ngay đến ta cũng khó chiếm thượng phong.”
Trong ánh mắt Uyên Vương dường như có một chút thích thú, tuy rằng không đáng là bao, nhưng Hắc Ngộ Không đích thực đã bộc lộ được năng lực của y, tùy tiện phất tay áo, liền trực tiếp trấn bay Hắc Ngộ Không ra khỏi đại điện.
“Hôm nay tới đây thôi, sau này, ngươi trực tiếp dưới quyền cai quản của ta.”
Dứt lời, cửa lớn của đại điện từ từ khép lại.
“Phù…”
Cho dù là Hắc Ngộ Không thân kinh cách chiến, khi đối mặt Uyên Vương cũng không khỏi cảm thấy cực độ căng thẳng, cảm giác áp bức của Uyên Vương đem lại là quá lớn.
“Đấu Hồn thật đáng sợ.”
Đấu hồn đó giống như độc xà, chỉ là hư ảnh nhưng đã khiến Thiên Nhân Ngũ Suy của Hắc Ngộ Không có chút không áp chế nổi.
Đương nhiên đây là do hai người không ở cùng một cảnh giới, bằng không Thiên Nhân Ngũ Suy của Hắc Ngộ Không khẳng định có thể áp chế lực lượng Đấu Hồn của Uyên Vương.
Bất quá màn thử sức này, Hắc Ngộ Không xem như qua ải.
“Tiểu tử này không ngờ vẫn chưa chết?”
“Ngoại tộc sinh linh sau khi tiến nhập Uyên Vương đại điện mà vẫn sống sót đi ra ngoài, ngươi chính là người đầu tiên đấy.”
“ n?”
Nghe tiếng, Hắc Ngộ Không ngẩng đầu, nhìn người đi đến là Quỷ Sát và Qủy Đao, hai người này đã cung kính chờ đợi ngoài đại điện rất lâu.
“Sao, các ngươi mong chờ ta chết như vậy à?”
Hắc Ngộ Không mặt không biểu tình, nói.
“Cũng không phải vậy, nếu ngươi đã có thể sống sót đi ra khỏi đại điện, đồng nghĩa với việc Uyên Vương đã chấp nhận ngươi. Nếu đã như vậy, sau này ngươi chính là một thành viên của A Tu La Uyên Vương bộ lạc rồi, mọi người đều là người một nhà cả, ngươi nói xem, có phải không?”
Quỷ Đao quả không hổ là quân sư của A Tu La tộc, tư duy và lời nói quả nhiên không chút sơ hở.
Nghe vậy, Hắc Ngộ Không cũng không nói nhiều, lãnh đạm nói:
“Đã sắp xếp chỗ ở cho ta hay chưa? Mau dẫn ta đến đó.”
“Ngươi…”
Quỷ Sát thấy thái độ của Hắc Ngộ Không như vậy, trong lòng lập tức bốc lên một cỗ nộ hỏa, dù sao trước đây vừa bị Hắc Ngộ Không đánh đập một trận, món nợ này sớm muộn đều sẽ phải tính.
Quỷ Đao vỗ vỗ bả vai Quỷ Sát, sau đó nói với Hắc Ngộ Không:
“Được, đi theo ta.”