Tuy rằng bắc phương tướng quân cường đại, nhưng đúng như lời Sát Tâm Quan m nói, lấy sức một mình ông ta không thể nào địch lại toàn bộ thần minh ở đây được.
“ n, tình hình trở nên rắc rối rồi.”
Tuy rằng nói vậy, nhưng thần sắc của Bề Sa Môn Thiên lại chưa từng thay đổi.
“Quang thiên thần tuy rằng người đông thế mạnh, nhưng nếu như ở đây cũng có thiên thần đọa lạc Ám Hồn thì sao?”
Bề Sa Môn Thiên nói xong, ba trong số bát đại Kim Cương đột nhiên ra tay, mà từ trong đội ngũ thiên tướng cũng có không ít người nhãn thần chuyển sang màu đen, xuất thủ đối với những người đứng bên cạnh.
Nhìn thấy cảnh này, Sát Tâm Quan m chỉ là khe khẽ cau mày, nhưng rất nhanh liền thoải mái trở lại:
“Đây cũng là hết cách, muốn tìm ra phản nghịch, bây giờ cũng chỉ đành phải làm như vậy.”
Rất nhiều Ám Thiên Thần đến đằng sau Bề Sa Môn Thiên, mà lúc này Tăng Trường Thiên cũng đã phá vỡ được phong ấn của Sát Tâm Quan m.
Trong nhất thời, toàn bộ Thiên Cung đã bắt đầu đại chiến.
Chúng thần đều tự mình tìm được đối thủ thích hợp.
Trì Quốc Thiên đối chiến Tích Nhật ái đồ, Chu Tước.
Quảng Mục thiên vương đối đầu Tử Hiền và Thiên Mãn Tinh.
Sát Tâm đối đầu hộ pháp mới của Ám Hồn, Thiên Cương Tinh.
Tam Nhãn thần tướng đối đầu lão chiến hữu ngày xưa, Nguyên Tông.
Mà Bề Sa Môn Thiên thì do… Tôn Ngộ Không đến chiến.
Sau khi Tôn Ngộ Không cực độ phẫn nộ, không ngờ lại đột phá Chuẩn Thánh cảnh, cộng thêm Đại Viên Hồn thậm chí có thể chiến một trận phân cao thấp cùng với Hỗn Nguyên Thánh Nhân.
Tôn Ngộ Không cũng không thể cùng ông ta cứng đối cứng, chỉ đành dựa vào phân thân của Đại Thiên Thế Giới để kéo dài thời gian.
Tuy rằng thế lực của Quang Thiên thần và Ám thiên thần về cơ bản là ngang nhau, nhưng chỉ cần có Bề Sa Môn Thiên ở đây, mọi thứ vẫn tồn tại một biến số.
Ở phía Sát Tâm Quan m, Thiên Cương Tinh tuy rằng mạnh mẽ, nhưng so ra vẫn là kém hơn Sát Tâm một bậc.
“Tôn Ngộ Không không biết có thể cầm cự được bao lâu, nếu như hắn không thể giữ chân được Bề Sa Môn Thiên, vậy thì chiến cuộc chiếm chút thượng phong này cũng không thể giữ được nữa rồi.”
Một bên khác, Hắc Ngộ Không đang ở bộ lạc của Uyên Vương hình như cũng đã cảm nhận nhận được tình hình trận chiến, không chỉ có Y, Tứ đại vương giả của A Tu La đều đã cảm nhận được bất thường ở Thiên Cung.
“Nội chiến rồi sao? Xem ra cục thế có lợi đối với chúng ta.”
Uyên Vương nhìn khoảng không trung quang ám hỗn tạp kia, có vẻ tâm tình không tệ.
Hắc Ngộ Không lúc này đang ở trong Vô Thiên Luyện Ngục tiến hành ma luyện.
“Quan trọng nhất vẫn là lực lượng, bằng bất cứ giá nào, ta cũng phải đạt được lực lượng càng mạnh hơn mới được.”
Đối chiến với Hắc Ngộ Không lúc này chính là người quản lý tầng thứ nhất của Vô Thiên Luyện Ngục, viễn cổ A Tu La, Liêu Tịch.
Tu vi của Liêu Tịch tương đương với Uyên Vương, nhưng phương thức chiến đấu của ông ta lại hết sức đặc biệt, rất yêu thích dày vò đối thủ.
Tuy rằng Hắc Ngộ Không bị ông ta không ngừng dày vò, nhưng mà lại mỗi ngày một mạnh.
“Tiểu tử này, không chỉ có chiến kỹ khiến ngay cả ta cảm thấy vướng tay vướng chân, hơn nữa, còn có tiềm lực kinh người chưa từng thấy, không ngờ tu vi lại có thể đề thăng nhanh như vậy.”
Thời gian ở Vô Thiên Luyện Ngục và thế giới bên ngoài không giống nhau, ở trong này một năm chỉ tương dương với một ngày ở bên ngoài.
Hắc Ngộ Không đã ở đây đối chiến cúng Liêu Tịch ba năm rồi, mà trong quá trình này tu vi của Y vẫn luôn một đường đề thăng, hiện tại đã đạt đến Kim Tiên đỉnh phong.
Theo sự chênh lệch thực lực bị kéo gần, thiết quyền của Liêu Tịch cũng không thể làm đau được Hắc Ngộ Không nữa.
“Liêu Tịch, nên dừng ở đây thôi.”
Tiếp đó Hắc Ngộ Không đánh ra một quyền, chỉ là một quyền hết sức bình thường, vậy mà không ngờ lại đánh lui Liêu Tịch tu vi Hỗn Nguyên Thánh Nhân.
Liêu Tịch trừng lớn hai mắt.
“Vậy mà đã đột phá Chuẩn Thánh chi cảnh, lực lượng của một quyền này còn có thể bức lui ta, hắc hắc, càng ngày càng thú vị.”
“Tiểu tử, nhận lấy sự tẩy lễ của đấu hồn của ta đi.”
Liêu Tịch cũng giống như những A Tu La khác, trời sinh đã là tồn tại vì chiến mà sinh.
Cảm nhận được chiến ý dâng trào của Liêu Tịch, Hắc Ngộ Không khẽ động Phá Võng Nhãn, rời khỏi không gian này.
“Rời đi rồi sao?”
Liêu Tịch nhìn vị trí Hắc Ngộ Không vừa đứng, thần sắc nghiêm trọng nói:
“Lần sau gặp lại, sợ rằng ta cũng không còn là đối thủ của Y nữa rồi.”
Thực lực của Hắc Ngộ Không hiện giờ đã có thể đối đầu Hỗn Nguyên Thánh Nhân, dưới sự cảm giác đến từ ma khí của Hắc Ngộ Không, Y đã sớm phát hiện Tôn Ngộ Không dường như đang ở Thiên Cung khổ chiến.
Mà người đối chiến cùng Tôn Ngộ Không, cỗ lực lượng khí tức đó khiến cho ngay cả Y cũng cảm thấy áp bức.