“A, Tử Hiền Kim Cương sao?”
Đường Tam Tạng hình như không hề cảm thấy kinh ngạc, bởi vì ông thừa hiểu rằng bên cạnh mình chắc chắn sẽ có Thiên Chúng ngày đêm theo dõi giám sát.
Thực ra việc Kỳ Kinh bạo lộ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Dù sao bọn họ muốn tập hợp những người khác, cùng nhau trả kinh. Việc này khẳng định sẽ bị Thiên Cung biết được, tai mắt của Thiên Chúng phân bố khắp nơi trong cả tam giới.
“Thì ra là Tử Hiền Kim Cương năm đó từng bị ta một gậy đánh bay đây sao?”
Tôn Ngộ Không kinh thường cười một tiếng, chuẩn bị lên trước nghênh chiến.
“Ngộ Không, để ta.”
Đường Tam Tạng quay lưng với Ngộ Không, phất phất tay, ông ấy muốn tự mình nghênh chiến Tử Hiền Kim Cương.
Nghe vậy, Tôn Ngộ Không híp mắt, sau đó thu hồi Kim Cô Bổng.
“Đừng có chết ở đây đấy nhé.”
“Hừ, ngươi xem nhẹ ta rồi.”
Đường Tam Tạng hai tay kết quyền, ở dưới chân ông, một thân khí thế vậy mà bạo phát đạt đến Kim Tiên hậu kỳ.
“A? Đạt đến Kim Tiên rồi sao?”
Tử Hiền Kim Cương có chút trấn kinh, sau đó lại điên cuồng cười lớn:
“Đường Tam Tạng ngươi cho dù ngươi có đạt đến Kim Tiên thì sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là phàm thể, ngươi không có cách nào đánh thắng được ta.”
Hai người từng quyền từng quyền một tiến hành đối chiến, đây là một trận đánh giáp lá cà.
Nói theo cách khách thì lực lượng của người nào mạnh, người đó sẽ chiến thắng.
Hai người giao chiến qua hơn mười chiêu, mỗi người đều bị thương không nhẹ.
Thương thế của Đường Tam Tạng nặng hơn một chút, đúng như lời Tử Hiền Kim Cương nói, Đường Tam Tạng dù sao cũng chỉ là phàm nhân nhục thể, cường độ thân thể dù sao cũng thua kém Tử Hiền Kim Cương một bậc.
Nhưng cho dù thương thế của Đường Tam Tạng không nhẹ, cơ mà lại càng đánh càng hăng, càng đánh càng điên cuồng.
“Đáng ghét, chẳng qua chỉ là một phàm nhân, chỉ là nhận được chúc phúc của Đế Thích Thiên, nhưng cũng không thể nào đến nỗi trong cùng cảnh giới áp chế Thiên Thần được.”
Chút ưu thế thượng phong mà Tử Hiền Kim Cương có được lúc đầu đang dần dần mất đi.
“Tử Hiền, lực lượng của ngươi chẳng qua chỉ có thế mà thôi, không có cách nào đánh thắng được ta, mà ta hiện tại đang nghẹn một bụng đầy tức tối không có chỗ nào phát tiết đây.”
“Đường Tam Tạng.”
Tử Hiền Kim Cương triệt để bị chọc tức, một thân lực lượng cuồng bạo dồn hết lên trên hai quyền đầu, nhất thời đánh cho Đường Tam Tạng không có sức hoàn thủ.
“Ha ha ha, tốt, rất tốt, đúng là cái cảm giác này.”
Không ngờ, Đường Tam Tạng lại bắt đầu điên cuồng cười lớn, một thân chiến ý được đẩy lên đến cực đỉnh.
“Tử Hiền, tiếp một quyền của ta.”
“Đạo Tàng Tâm Kinh, Sát Quyền.”
Đường Tam Tạng đánh ra một quyền, uy lực của một quyền này, ngay đến Tôn Ngộ Không cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Một quyền này uy lực đã gần như chạm tới cảnh giới Chuẩn Thánh rồi.
“Nhiều năm như vậy, sư phụ cũng không hề nhàn rỗi a.”
Tôn Ngộ Không híp mắt nói.
Sát Quyền phút chốc đánh ra.
Tử Hiền Kim Cương dưới sát ý đã đạt đến đỉnh phong của một quyền này phát ra, toàn thân giống như bị khóa chặt.
“Chết đi.”
Đường Tam Tạng nộ hống, một quyền đánh lên mặt của Tử Hiền Kim Cương.
“A.”
Tử Hiền Kim Cương bị một quyền này trực tiếp đánh về Thiên Giới.
Một quyền này khiến xương cốt một nửa khuôn mặt của Tử Hiền Kim Cương vỡ vụn.
“Hừ, cũng may có gia hỏa này, bằng không một thân nộ khí của ta thật đúng là không có chỗ để phát tiết.”
Sau khi đánh xong một quyền, toàn thân Đường Tam Tạng dường như nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Sau đó quay người sang đối mặt Tôn Ngộ Không, nói:
“Đi thôi, Ngộ Không.”