• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Ngộ Không lúc này đang ngồi trên đại thạch bảo tọa của mình ở trong Thủy Liêm Động.

“Tại sao chuối hôm nay lại ăn ngon như vậy? Đúng là kỳ quái.”

Tôn Ngộ Không cầm một nải chuối lớn trong tay, không ngừng ăn.

“Đại Vương, ngài hôm nay làm sao mà lại cao hứng như vậy? Phát sinh chuyên gì sao?”

Một tiểu hầu tử vẫy vẫy đuôi, hưng phấn chạy đến trước mặt Tôn Ngộ Không, cười hì hì nói.

“A? Có sao? Ta thật sự cao hứng như vậy sao?”

Tôn Ngộ Không sờ sờ mặt mình, nghi vấn nhìn tiểu hầu tử bên dưới hỏi.

“Hắc hắc, sự vui vẻ của Đại Vương người, bọn hầu tử đều có thể cảm nhận được rồi đi, rốt cuộc có chuyên gì? Khiến ngài vui vẻ như vậy?”

“Chuyện gì?”

“Ừm…”

Trong đầu Tôn Ngộ Không lập tức hiện lên nụ cười ôn nhu của Tố Y.

“Ài, Tố Y, không biết lần từ biệt này, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.”

Vừa mới nghĩ đến Tố Y, không biết tại sao, trong lòng Tôn Ngộ Không lại có một chút cảm giác nôn nóng bất an, không được, ta nhất định phải mau chóng gặp lại Tố Y.

Nghĩ vậy, Tôn Ngộ Không liền đặt ly rượu xuống, chuẩn bị cưỡi mây mà đi.

“Đợi đã, Tôn Ngộ Không ngươi đến chỗ ta một chuyến, ta cần một thứ đồ ở trên người của ngươi.”

“Hả?”

Tiếng nói băng lãnh kia lại một lần nữa vang lên.

“Này, thật đúng là, tại sao thường ngày cũng không có nói chuyện, vừa mở miệng liền muốn phá hỏng chuyện tốt của ta?”

Tuy rằng Tôn Ngộ Không có chút bực tức vì bị ngăn cản, nhưng hắn vẫn là nghe theo chỉ thị của lời nói kia, đi đến một gian mật thất ở chỗ sâu trong Thủy Liêm Động.

“Sao rồi, mấy năm nay ở đây cảm thấy thoải mái chứ? Chỗ này trước đây chính là chỗ của lão tử, có thể ở đây cũng coi như phúc khí của tiêu tử nhà ngươi đấy.”

Tôn Ngộ Không vừa đi vừa nói, vô cùng kiêu ngạo.

“Nói đi, ngươi tìm ta đến rốt cuộc là có chuyện gì?”

Trước mặt Tôn Ngộ Không. Trong mật thất là một đạo hồn phách phiêu phù, biểu cảm không buồn không vui, dường như không hề để bụng đối với lời nói bất kính kia của Tôn Ngộ Không đối với mình.

“Ngươi quyết định đi Thiên Giới?”

Hắc sắc hồn phách vẫn như cũ băng lãnh nói.

“Ta đã hứa với Tố Y đến Thiên Giới chơi một chuyến, đương nhiên phải đi. Nghe nói Thiên Giới mây lành ngàn dặm, đẹp không tả xiết, thật tuyệt vời nếu như có thể cùng với Tố Y ở đó dạo chơi.”

Tôn Ngộ Không cười lớn nói.

“Ngươi đi lần này, sợ rằng chúng ta cũng không còn có khả năng gặp lại nữa.”

Hắc ảnh trầm ngâm một chút, sau đó lại than nhẹ nói: “Nếu như ngươi nhất quyết muốn đi, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi, chỉ là muốn ngươi lưu lại một tia hồn phách.”

Tuy rằng Tôn Ngộ Không không biết vì sao hắc ảnh muốn lấy một tia hồn phách của mình, nhưng cũng vẫn là đưa cho hắn, dù sao thì ngay cả bản thân mình còn không tin tưởng, vậy còn có thể tin ai đây?

Hắc ảnh này cũng chính là Tôn Ngộ Không, chỉ là hắn không phải Tôn Ngộ Không của vũ trụ này, vũ trụ mà hắn đang sinh sống, đã bị chiến tranh liên miên hàng ức năm hủy diệt. Hắn cũng đã chết ở trong vũ trụ kia, nhưng không biết vì sao mà một tia tàn hồn lại có thể đến được vũ trụ này.

Mà trong thời khắc tiến nhập vũ trụ này, còn bị một đạo hắc ảnh công kích, bất quá trong thời khắc hắn cho rằng mọi thứ đều kết thúc. Một đạo ánh sáng đã cứu lấy hắn, còn truyền vào trong hồn phách của hắn một đạo thần lực, lúc này hắn mới có thể tiếp tục sống, sau đó trùng hợp ngẫu nhiên mà đến được đây và quen biết Tôn Ngộ Không của thế giới này.

Tuy rằng đều là Tôn Ngộ Không, nhưng hắn ở trong thế giới kia, đại chiến liên miên đã khiến tính cách hắn ta thay đổi, ở trong thế giới chỉ toàn gian dối lọc lừa, ngay cả người thân thiết với mình nhất cũng có thể bán đứng bản thân bất cứ lúc nào kia. Tính cách của hắn đã sớm biến đổi từ lâu, nếu như nói Tôn Ngộ Không của thế giới này là đại biểu quang minh, vậy thì hắn chính là Tôn Ngộ Không đại biểu cho phương diện hắc ám.

Cũng có thể gọi hắn ta bằng cái tên: “Hắc Ngộ Không.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK