Sau khi Tôn Ngộ Không và Đường Tam Tạng đánh bại Tử Hiền Kim Cương. Hai người liền bắt đầu lên đường đi tìm Sa Ngộ Tĩnh, Trư Cương Liệt, Ngạo Tuyết. Dù sao thì con đường trả lại chân kinh khó khăn trùng trùng, mà chỉ có mấy người bọn đồng hành mới có thể có được hai chữ tin tưởng.
Cùng lúc đó, Hắc Ngộ Không cũng đang ngày đêm quan sát động tĩnh của Kỳ Kinh.
“Thì ra là ở chỗ Tôn Ngộ Không sao?”
Hắc Ngộ Không mặt không biểu tình nói, sau đó biến thành một con hắc sắc hùng ưng bay khỏi Hoa Quả Sơn.
Hiện tai tu vi của Y vậy mà đã đạt đến Địa Tiên cảnh, với cả lực lượng từng bị Viễn cổ Cự Ma phong ấn cũng đã hoàn toàn được giải phóng.
Công pháp mà Hắc Ngộ Không tu luyện chính là vô thượng thần thông của đạo môn, Thiên Nhân Ngũ Suy. Mà đạo cơ của Y vẫn lấy Cửu Chuyển Thiên Thư làm chủ.
Thiên Nhân Ngũ Suy, Cửu Chuyển Thiên Thư bất kể cái nào đều là vô thương thần công, đồng tu hai bộ công pháp này, về sau tiền đồ không thể hạn lượng.
Nhưng mà Y cũng chính vì thân mang hai bộ tuyệt đỉnh công pháp, vậy nên mới bị giết chết.
Bây giờ Y nên đi đâu? Hắc Ngộ Không suy nghĩ.
“Thiên Giới? Không, đi A Tu La giới đi, dù sao ở đó cũng phù hợp với mình hơn.”
Nghĩ đến đây, Hắc Ngộ Không liền chuẩn bị đi A Tu La tộc.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một dạo hắc ảnh, ngăn cản đường đi của Hắc Ngộ Không.
“Khí tức này… giống như đã từng gặp ở đâu đó.”
Hắc Ngộ Không cảm nhận được từ hắc ảnh truyền đến có chút bạo nộ, tham lam, còn có chút đố kỵ, ánh mắt lập tức nhíu lại.
“Ngươi chính là người đã đánh trọng thương ta, lúc ta mới vừa đến thế giới này sao?”
“Bị ngươi đoán ra rồi.”
Hắc ảnh cười một tiếng, nói:
“Nếu lúc đầu không bị Linh Bảo Thiên Tôn ngăn cản, linh hồn của ngươi sớm đã bị ta đạt được rồi, ta có thể cảm nhận được, mỹ vi trong hồn phách của ngươi.”
“ n, thì ra là muốn thôn phệ linh hồn của ta.”
Hắc ảnh cũng không hề đáp lời, chỉ là ha ha cười lớn. Cười xong, hắc ảnh lọ ra vẻ nghiêm túc nói:
“Chuyện cũ cứ thế để nó trôi qua đi thôi, tình huống hiện tại là, hợp tác cùng ta, ta có thể giúp người đứng trên đỉnh phong của thế giới này.”
Nghe vậy, Hắc Ngộ Không vẫn như cũ, mặt không biểu tình, trong ánh mắt của Y, một chút thay đổi cũng không có.
Thấy vậy, hắc ảnh hừ lạnh nói:
“Nhìn bộ dạng này của ngươi, hình như không hề có ý muốn cùng ta hợp tác, tuy không biết hồn phách của ngươi rốt cuộc là cái gì, nhưng ta có thế cảm nhận được sự bạo ngược cũng như phẫn nộ trong ngươi, nếu như ngươi đồng ý hợp tác cùng ta, ta sẽ….”
Chỉ là không đợi hắc ảnh lải nhải xong những lời vô dụng đó, liền bị Hắc Ngộ Không một quyền đánh tan.
“Hừ, đúng là một quyết định ngu xuẩn.”
“Bởi vì sự có mặt của ngươi, ta sẽ thức tỉnh sớm một chút, ngươi hãy dùng khoảng thời gian này suy nghĩ kỹ lại một chút, bởi vì sau khi ta thức tỉnh, người đầu tiên ta đi tìm giết sẽ chính là ngươi.”
Hắc ảnh vừa tiêu tán lại ngưng tụ trên đỉnh đầu Hắc Ngộ Không, nói xong câu này mới triệt để tiêu biến.
Sau khi hắn ảnh biến mất, Hắc Ngộ Không hiếm hoi lộ ra một tia lo lắng.
Nói thật thì, ban đầu lúc Y tiến nhập thế giới này, tuy rằng cảnh giới bị giảm sút, nhưng dù sao vẫn có thực lực Hỗn Nguyên Thánh Nhân cảnh, vậy mà hắc ảnh kia chỉ cần một chiêu đã đánh Y trọng thương, nếu không phải Linh Bảo Thiên Tôn trong lời người kia nói đã ra tay ngăn cho mình một kích, Y khẳng định đã hồn phi phách tán rồi.
Mà đây cũng chỉ là lực lượng của một đạo hắc ảnh, bản thể còn chưa hiện thân đã có lực lượng bậc này, theo suy đoán của Hắc Ngộ Không, bản thể của hắc ảnh khẳng định đã đạt đến cảnh giới Hồng Mông Thánh Nhân, thậm chí là Bất Hủ Thánh Nhân cảnh.
“Thức tỉnh sớm hơn sao? Xem ra thời gian của ta không còn nhiều nữa rồi.”
Hắc Ngộ Không khẽ cau mày, tiếp theo liền xuất phát đi về phía A Tu La tộc.
“Cảm ứng được chưa?”
Sáu mươi sáu trọng thiên, một người vừa béo vừa lùn đang đứng cùng một vị nữ tử mỹ lệ thân mặc bạch sắc đạo bào, hai người đang đứng đàm luận.
“Đạo Đức Thiên Tôn, phong ấn của ngươi dường như sắp bị Nguyên Thủy Thiên Tôn phá giải rồi.”
nghe vậy, Đạo Đức Thiên Tôn vuốt vuốt trán, oán hận nói:
“Nếu như không phải gia hỏa kia đột nhiên xâm nhập từ trùng động đi vào, ta đã không phải đi tu sửa vũ trụ trùng động, ngươi có biết tu sửa vũ trụ trùng động phải hao tổn bao nhiêu công sức không? Thật là….”
“Việc này không liên quan đến Y, cho dù không có dự quấy nhiễu của Y, Nguyên Thủy Thiên Tôn sớm muộn gì cũng phá được phong ấn của ngươi, đến khi đó khó lòng tránh khỏi một trận đại chiến.”
Mỹ lệ nữ tử ngồi vắt chéo chân, thần quang chiếu khắp toàn thân.
“Ngươi và Nguyên Thủy Thiên Tôn đều là Thiên Thần, tại sao không thể chung sống hòa thuận chứ?”
Mỹ lệ nữ tử cau mày.
“Đạo Đức Thiên Tôn, thái độ trung lập này của ngươi, dáng vẻ thật giống như khí tức của Ám Hồn nha, nói cách khác thì ngươi cũng thuộc về một phe với Ám Hồn.”
“Ài. Linh Bảo Thiên Tôn, ngươi lúc nào cũng nói chuyện khó nghe như vậy, ta chỉ là không muốn tam giới sinh linh đồ thán, không muốn nhìn thấy cảnh Thiên Thần đấu đá lẫn nhau mà thôi.”
Đạo Đức Thiên Tôn tức giận nói, lời nói của Linh Bảo Thiên Tôn lúc nào cũng khiến Đạo Đức Thiên Tôn nảy sinh nộ khí.
Linh Bảo Thiên Tôn trầm mặc hồi lâu, sau đó lãnh đạm nói:
“Chiến tranh là việc khó lòng tránh khỏi, phong ấn của ngươi nhiều lắm cầm cự được không đến một trăm năm. Chẳng qua hắn phá phong ấn đi ra, chắc chắn cũng phải tiêu hao một phần lực lượng, nói theo cách khác, cho dù hắn đi ra thì cũng không còn thực lực lúc toàn thịnh nữa. Tuy rằng lực lượng của ta cũng chưa hồi phục được đến thời kỳ đỉnh cao, nhưng lực lượng của ta vẫn là sẽ hồi phục nhanh hơn hắn một chút đi.”
Linh Bảo Thiên Tôn nhẹ nhàng mở ra Quang Chi Nhãn của mình, sau đó vô số thần quang bị nàng thu nhập vào trong thể nội, một cỗ khí thế vừa uy nghiêm vừa cao nhã phút chốc ngập tràn khắp sáu mươi sáu trọng thiên.
“Lần này, ta phải triệt để giết chết Nguyên Thủy Thiên Tôn, thủ hộ thế gian chính đạo.”