Như Lai dường như cũng không hề kinh ngạc, trận chiến này trong mắt ông là không thể tránh khỏi, trước khi Như Lai đến đây, sớm đã chuẩn bị tâm lý có thể mất mạng rồi.
Bất quá, muốn giết chết Như Lai, cho dù là Cuồng Vương La Hầu toàn lực xuất thủ cũng chưa chắc chém được thủ cấp của ông.
“Tràng chiến đấu này…”
Trên khán đài, Hổ Cơ nhìn hai người đang bạo phát khí thế, không kìm được nhăn mày, sau đó cánh tay mảnh khảnh vẫy sang một bên, mở miệng hạ lệnh nói:
“Tất cả A Tu La tránh lui ra khỏi Hội Nghị Trường, nhanh.”
Đại chiến giữa Thiên Giới Như Lai và Cuồng Vương La Hầu, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng có thể giết chết A Tu La chúng, đương nhiên cũng bao gồm cả bản thân Hổ Cơ.
“Như Lai, không biết công phu của ngươi có tiến bộ hay không? nếu vẫn như một trăm năm trước, vậy ngươi không có cách nào đánh bại ta.”
Nói đoạn, Cuồng Vượng tay cầm đại đao, lao người lên.
Như Lai ánh mắt híp lại, một tay đưa lên trời, đón đỡ cánh tay đang bổ xuống của Cuồng Vương, khiến đại đao của Cuồng Vương không có cách nào tiếp tục chém xuống.
“Phát sau mà đến trước sao?”
Cuồng Vương dùng đao hỗ trợ rút tay ra ngoài, sau đó một tay cầm đại đao điên cuồng bổ về phía Như Lai.
Mà Như Lai lúc này cũng rung mạnh hai tay, hét lên một tiếng:
“Nộ Phật Kim Cương.”
Hai người đối kích, ngươi một đao, ta một quyền, toàn bộ A Tu La đại điện đều bị khí thế của hai người áp chế sụp xuống.
“Nộ Phật Kim Cương sao?”
Hai mắt Hổ Cơ híp lại, kim thân hộ thể của Như Lai lúc này, mỗi lần đánh ra một quyền đều khiến nàng cảm thấy cực kỳ áp lực.
“Tràng cảnh này thật rất giống trận chiến năm xưa giữa Như Lai và Vương.”
Đúng lúc Hổ Cơ vừa nói xong câu này, Như Lai đột nhiên nắm chặt hai tay, hét lớn:
“Nộ Phật Sát Quyền.”
“Một chiêu này là…”
Sức mạnh của một chiêu này, cho dù là Cuồng Vương La Hầu cũng không dám lơ là, Như Lai chỉ dùng một quyền đã kích bay đại đao của La Hầu, sau khi bị mất một thanh đại đao, Cuồng Vương vội vàng lấy nốt thanh đao còn lại sau lưng ra, nhưng vẫn như cũ lại bị Như Lai một quyền đánh bay mất.
“Thập Liên Kích.”
Như Lai bạo hống, một thân khí thế bạo tăng so với Cuồng Vương còn cao hơn một bậc.
“Lực lượng của Như Lai so với một trăm năm trước mạnh hơn một bậc, Vương, có thể thắng hay không?”
Nhìn thấy một quyền mạnh mẽ như vậy của Như Lai, Hổ Cơ không khỏi cảm thấy lo lắng cho Cuồng Vương.
Chỉ trong nháy mắt, Như Lai đã đánh xong 100 quyền, năm xưa chỉ có mười quyền, liền đánh cho Cuồng Vương thời niên thiếu trọng thương, vô lực tái chiến.
Mà bây giờ chỉ trong thoáng chốc đã đánh xong mười lần Nộ Phật Thập Liên Kích, không biết sẽ làm Cuồng Vương trong thương đến mức nào?
“Như Lai, Thực lực của ngươi so với một trăm năm trước, đúng là cách nhau một trời một vực, chỉ là, ta cũng vậy.”
Cuồng Vương La Hầu sớm đã lấy lại hai thanh trường đao, tuy rằng khóe miệng chảy một chút máu tươi, nhưng lực lượng lại chỉ tăng chứ không hề giảm.
“Một trăm quyền vừa rồi, đích thực đã khiến ta chịu một chút trọng thương.”
Nói xong, Cuồng Vương La Hầu sát na đã đi đến trước mặt Như Lai Tôn Giả, sau đó hai tay bổ xuống, quanh thân hỏa diễm từ từ bốc lên.
Tốc độ bậc này, ngay đến Như Lai Tôn Giả cũng không ngờ tới.
Không kịp nghĩ nhiều, Như Lai lập tức sử dụng Thụy Ý Thiền Thần Công.
“A? Vậy mà tránh thoát được rồi? Thụy Ý Thiền sao?”
Như Lai không ngờ lại có thể trong đường tơ kẽ tóc, tránh thoát một đao tưởng chừng như tất trúng kia.
Nhưng điều này cũng không hề khiến Cuồng Vương cảm cảm thấy bất ngờ, dù sao thì những năm nay, Cuồng Vương vẫn luôn để ý Như Lai, toàn bộ tam giới chỉ có Như Lai mới có thể khiến Cuồng Vương cảm thấy hứng thú.
Thực ra Thụy Ý Thiền của Như Lai và Đấu Chiến Thức của Hắc Ngộ Không cũng gần như nhau, chỉ là Đấu Chiến Thức so với Thụy Ý Thiền nhiều hơn một vài phương thức công kích, Đấu Chiến Thức là tập hợp tất cả võ học tinh túy của toàn bộ Ma Tộc, chiêu thức trong thủ có công, trong tiến có lùi, cơ bản không gì cản được.
Mặc dù việc tránh né của Thụy Ý Thiền cũng là nằm ngoài phạm vi của ý thức, nhưng mà chiêu thức lại quá đơn điệu, ưu điểm của Thụy Ý Thiền chính là có thể không ngừng triệu hoán Thụy Ý Liên tiến hành công kích.
Vô Tận Đao Ý của Cuồng Vương và Thụy Ý Thiền của Như Lai rốt cuộc ai hơn ai? Trong chiến đấu liền có thể có được kết quả kiểm chứng.
“Nhất Thuấn Vạn Đao.”
Cuồng Cương vung tay, trong phút chốc hàng vạn đao bổ về phía Như Lai Tôn Giả.
Như Lai ngưng tụ ra vô số Thụy Ý Liên ngăn cản lại công kích của Cuồng Vương.
Trong vòng một chiêu, hai người đứng nhìn nhau, cánh tay của Như Lai có một vết thương, hiển nhiên, lần giao phong này, Như Lai đã bại.
Nhưng, mặc dù như vậy, nhưng Vô Tận Đao Ý của Cuồng Vương cũng chỉ là đánh thương một vết cắt nhỏ trên cánh tay Như Lai mà thôi, chút thương thế này, căn bản không đáng nhắc đến.
“Như Lai, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng, từ khi thức tỉnh đấu hồn đến giờ, ta luôn ở trong tư thái thiên hạ vô địch, trong vòng một trăm năm nay ngươi chính là đối thủ duy nhất khiến ta phải nghiêm túc đối đãi đó.”
Song đồng của Cuồng Vương tiêu biến, từng đám hỏa diễm từ trong cơ thể bộc phát ra ngoài.
“Ta sẽ dùng toàn lực đánh bại ngươi, tiếp lấy Phẫn Nộ Đấu Hồn của ta đi.”
Cuồng Vương hét lớn, chạy về phía Như Lai.
“Chỉ là khí thế cũng đã khiến ta không chống đỡ nổi, Đấu Hồn của Cuồng Vương, rốt cuộc phải lợi hại như thế nào chứ?”
Như Lai bị khí tức của Cuồng Vương đang xông đến áp chế khiến cho không cách nào di chuyển được.
Thực lực của Cuồng Vương La Hầu hiện tại đã bạo tăng đến ngưỡng sức mạnh gần như tiếp cận cảnh giới Vô Cấp Thánh Nhân hậu kỳ.
“Đấu Hồn của A Tu La lúc nào cũng đều khiến người khác đau đầu như vậy.”
Như Lai đơn thủ kết ấn, một vòng phật quang long tráo vây quanh cơ thể.
“Bất Diệt Kim Thân.”
Sau đó, một đạo phật ảnh hiển hiện ở trong thành chì của A Tu La, phật ảnh này thậm chí to lớn gấp năm lần Đại Viên Hồn của Tôn Ngộ Không.
Lực Lượng Đấu Hồn của Cuồng Vương từ tư thiêu đốt, sức mạnh dường như vô tận.
Cuồng Vương nộ hống, không ngừng chém lên kim thân của Như Lai, nhưng Như Lai dường như không hề có ý chiến đấu.
Như Lai căn chuẩn thời cơ, sau đó hai tay kết ấn, từng đạo pháp ấn phát ra từ Kim Thân, mỗi đạo pháp ấn đều cường đại vô bỉ, từ từ đánh lui Cuồng Vương, mà chân thân của Như Lai lúc này đã sớm thoát ly Kim thân mà đi.
Kim Thân không có sự gia trì của Như Lai, không quá vài chiêu liền bị Cuồng Vương đánh tan.
Cuồng Vương đứng nhìn chân trời xa xa, rất lâu không nói gì.
“Như Lai, trận chiến giữa ngươi và ta, coi như vẫn chưa kết thúc.”