• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể trảm sát Hắc Ngộ Không, việc này khiến cho Uyên Vương có chút buồn rầu.

Địa vị của Hắc Ngộ Không trong lòng nàng rất cao, cho dù là viễn cổ A Tu La như Liêu Tịch cũng không thể nào sánh bằng.

Bởi vì nàng có thể nhìn ra tiềm lực của Hắc Ngộ Không, chỉ là, một người xảo trá như nàng, tuyệt đối sẽ không tín nhiệm bất cứ kẻ nào.

“Lần này xem như ta sơ sót, lẽ ra nên đợi hắn giúp ta lấy thêm đầu lâu của một A Tu La vương khác nữa rồi ra tay cũng không muộn.”

Trong lòng của Uyên Vương, Hắc Ngộ Không nhất định phải chết, lần này xem như nàng đã quá vội vàng.

“Kỳ thực thanh kiếm đó, ta cũng không nhất thiết phải bắt buộc có được, đáng tiếc cho một quân cờ.”

Uyên Vương đã ngồi trầm ngâm trong đại điện của Trảm Vương được nửa ngày, từ sắc mặt của nàng, không khó để nhận ra, nàng đang hết sức hối hận vì đã xé rách ra mặt cùng Hắc Ngộ Không vào thời điểm này.

Bất quá, nếu như mặt nạ đã bị chọc thủng, vậy chỉ còn một cách đó là toàn lực trảm sát Hắc Ngộ Không.

Hiện giờ Uyên Vương cũng không vội vàng truy sát Hắc Ngộ Không, trong suy nghĩ của nàng, cho dù tiềm lực có lớn đi chăng nữa, nhưng bây giờ Hắc Ngộ Không chẳng qua chỉ là một Hỗn Nguyên sơ kỳ mà thôi, căn bản không tạo thành uy hiếp gì cho nàng.

“Hiện giờ vẫn nên tập trung giải quyết Khổ Vương và Cuồng Vương.”

Nghĩ đến đây, Uyên Vương khẽ hô.

Quỷ Đao và Quỷ Sát lập tức đi đến trong đại điện.

Hai người cùng nhau quỳ xuống, bộ dạng hết sức cung kính.

“Vương, người có gì phân phó?”

“Tập hợp đại quân, ngày mài xuất phát, chinh phạt Khổ Vương.”

Quỷ Đao và Quỷ Sát hai người nhất tề cung kính đáp: “Rõ.”

Cùng lúc đó, Hắc Ngộ Không sau khi đào thoát khỏi tay của Uyên Vương, đang đánh giá hoàn cảnh xung quanh, sau đó lại tiếp tục di chuyển.

Trong lúc sử dụng Phá Võng Nhãn truyền tống, Y không hề lựa chọn địa điểm, cho nên Hắc Ngộ Không cũng không biết bản thân đang ở chỗ nào.

Cảm nhận một chút khí tức âm lãnh xung quanh, cũng không khó để đoán ra đây là địa bàn của Ám Thiên Thần, Ám Ảnh Thiên Cung.

“Ngươi là kẻ nào?”

Một đoàn Ám Thiên Binh đang đi tuần tra, trong lúc hét lớn đồng thời cũng trực tiếp tay cầm kim thương, xông về phía Hắc Ngộ Không.

“Hống.”

Hắc Ngộ Không ánh mắt lạnh xuống, nộ hống một tiếng, trực tiếp chấn cho tốp Ám Thiên Binh này thành mảnh vụn.

Cũng trong lúc này, một thanh hắc sắc thương đâm đến từ đằng sau Hắc Ngộ Không.

Bất quá một thương này cũng không thể nào thương tổn được Y.

“A? Có thể dùng lực lượng thân thể ngạnh kháng, ngươi, có chút bản lĩnh.”

Nghe tiếng, Hắc Ngộ Không khẽ quay đầu, liếc mắt nhìn về phía tên Ám Ảnh Thiên Thần đang đứng trên Thiên Thê:

“Ta còn tưởng là ai, thì ra là bại binh dưới tay Tam Nhãn Thần Tướng.”

Lời này của Hắc Ngộ Không trực tiếp kích nộ tên Ám Ảnh Thiên Thần này.

“Ta muốn ngươi phải chết.”

Kẻ đến chính là người trước đây từng kịch chiến cùng Tam Nhãn Thần Tướng, Nguyên Tông.

Tu vi của Nguyên Tông đã đạt đến Hỗn Nguyên hậu kỳ, chỉ là trong cùng cảnh giới, Hắc Ngộ Không sớm đã là vô địch thiên hạ.

“Thí Thần Thất Thức.”

Một chiêu Thí Thần Thất Thức này của Nguyên Tông vừa ra, xung quanh thân thể Hắc Ngộ Không đã bị lĩnh vực của hắc kim thần thương khóa chặt.

“Một khi đã ở trong Thí Thần Thất Thức của ta, ngay cả cường giả Hỗn Nguyên đỉnh phong cũng sẽ trọng thương, ngươi, trở thành vật dưỡng cho thương của ta đi thôi.”

“Rác rưởi.”

Ma Tướng Chân Thân của Hắc Ngộ Không lập tức khởi động.

Chỉ cần một quyền đã phá vỡ Thí Thần Thất Thức của Nguyên Tông.

Sau đó lại là tiếp tục một quyền, liền trực tiếp đánh trọng thương Nguyên Tông.

“Ngươi hình như là, Nguyên Tông, nghe nói, Ám Ảnh Thiên Đế phong ngươi là Thiên Tướng mạnh nhất Ám Thiên Cung?”

“Đáng tiếc, nếu như so với Tam Nhãn của Thiên Cung, ngươi còn kém xa.”

“Ngươi.”

Nguyên Tông chỉ có thể cố lết thân thể đang trọng thương đứng thẳng dậy.

“Tam Nhãn, Tam Nhãn, Tam Nhãn, ta nhất định sẽ trở thành người mạnh mẽ hơn Tam Nhãn, nhất định.”

“Thật sao?”

Hắc Ngộ Không dùng Phá Võng Chi Nhãn quan sát, liền thấy ám thần lực cuồng bạo trong thể nội của Nguyên Tông, khẽ nhướng mày nói:

“Xem ra Tam Nhãn sẽ là bàn đạp tốt nhất để ngươi thăng tiến thực lực.”

“Bất quá, cho dù thực lực của ngươi có chút tiến bộ, cũng tuyệt đối không thể thắng được ta.”

Đúng lúc hai người đang giương cung bạt kiếm, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu, một đạo thân ảnh bỗng dưng xuất hiện ngăn cản giữa hai người.

“Nguyên Tông, lui xuống.”

“Ta.”

“Lui xuống.”

“Vâng.”

Chỉ hai câu nói đã có thể khiến Nguyên Tông đang cuồng bạo phải khuất phục, người đến rốt cuộc là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK