Cuộc chiến của hai người Trảm Vương và Hắc Ngộ Không có thể nói khiến cho thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang.
Tuy rằng Hắc Ngộ Không ở dưới thế công của Trảm Vương liên tục bị bức lui, nhưng Y vẫn cố gắng chống đỡ được công kích dũng mãnh của Trảm Vương.
“Thật không ngờ, thực lực của ngươi lại có thể đạt đến bậc này, Uyên Vương có được một thuộc hạ như ngươi, thật đáng ngưỡng mộ.”
Trảm Vương hiện giờ đang thi triển toàn bộ thực lực, có thể khiến ông ta sử dụng toàn lực, lại còn không thể đánh hạ, sợ rằng trong khắp thế giới này cũng chỉ có mấy người.
“Tuy rằng ta rất thưởng thức ngươi, nhưng, kẻ địch vĩnh viễn vẫn là kẻ địch, đây là hiện thực không thể nào thay đổi.”
Nói đoạn, Trảm Vương hít sâu một hơi, vận dụng Đấu Thần Ngũ Cảm đến mức tối đa.
“Ta tôn trọng ngươi, cho nên sẽ đánh ra một đao toàn lực, để giết chết ngươi.”
Đấu hồn của Trảm Vương ngưng luyện thành vô số thanh trường kiếm, mỗi thanh đều sắc bén vô bỉ.
“Chỉ là mũi kiếm chỉ đến thôi đã khiến cho thân thể ta chịu tổn thương, nếu thật sự bị một kiếm đâm lên người, sợ rằng…”
Cỗ kiếm ý vô biên vô tận này, khiến cho Hắc Ngộ Không cũng có chút nảy sinh ý muốn thoái lui, nhưng Y biết rõ, chỉ cần lùi lại một bước, vậy thì hôm nay không nghi ngờ gì chắc chắn phải chết.
Y bắt buộc phải liều mạng chiến đấu, mới có cơ hội tiếp tục sống sót.
“Trảm Vương, thực lực của ngươi đích thực khiến cho ta không khỏi bội phục, chỉ là, muốn giết chết ta cũng không có dễ dàng như vậy.”
“Ma Thần, Thập Trọng Tấu.”
Phẫn nộ thiết quyền của Hắc Ngộ Không, trong khoảnh khắc đã đánh ra hàng vạn quyền, mang theo vô tận cuồng phong nghênh đón kiếm ý đang áp đến, hai cỗ lực lượng cuốn vào một chỗ, đối địch triệt tiêu lẫn nhau.
Toàn bộ chiến trường giường như đều bị cuốn vào trong lực lượng của hai người phát ra, bất kể là đấu sĩ bộ lạc Uyên Vương hay là Trảm Vương, trừ một vài đỉnh tiêm đấu sĩ, ngoài ra tất cả đều bị chấn thành mạt vụn.
Uyên Vương và nữ tử A Tu La kia lúc này đang ở trong khu mộ quật của Trảm Vương, cũng đã cảm nhận được khí tức của cỗ lực lượng này.
“ n? Không ngờ có thể khiến Trảm Vương hưng phấn đến mức này, Hắc Ngộ Không tiểu tử này, đúng là lại một lần nữa đánh giá thấp Y rồi.”
Uyên Vương mắt phượng khẽ liếc mắt về phía phương xa, khóe môi cong lên nói.
“Xem ra trong bộ lạc của ngươi, trừ bản thân ngươi ra còn có vài người rất cường đại nha.”
Nữ tử bị nhốt trong bia mộ nhẹ giọng nói, chỉ là trong giọng nói của nàng hiển nhiên có chút hốt hoảng.
“Những phù chú này, cũng khiến ngươi phải đau đầu không thôi đi.”
Uyên Vương vẫn lãnh đạm, trên vùng trán xuất hiện một tia sáng vàng nhạt.
Nữ tử trong bia mộ sau khi cảm nhận được lực lượng của tia kim quang này, trợn tròn mắt, kinh dị thét lên:
“Lực lượng của Thiên Thần?”
“Ngươi là Thiên Chúng? Không, không thể nào, theo tra xét của ta, trong người ngươi không hề có chút đặc điểm nào của Thiên Chúng cả, nhưng tia kim quang này đích thực là của Thiên Thần.”
“Ngươi không phải phỏng đoán nữa, hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, ta vừa là Thiên Thần, cũng vừa là A Tu La.”
Nghe được lời này, nữ tử cuối cùng cũng hiểu rõ.
“Ngươi là hỗn huyết giữa A Tu La và Thiên Chúng, thảo nào bao nhiêu năm nay ta đều không thể nào nhìn thấu được hết về ngươi.”
“Đáng tiếc, ngươi biết quá muộn rồi.”
Nói đoạn, Uyên Vương vận dụng lực lượng kim sắc quang mang phù chú, trấn tan hồn phách của nữ tử.
Trước khi nữ tử triệt để tiêu tán, đã dùng một phương thức đặc biệt truyền chút lực lượng còn lai không nhiều của mình cho Trảm Vương đang chiến đấu ở chiến trường.