Lời nói vừa dứt, chỉ thấy một đạo hắc quang trùng kích xuống, trực tiếp công kích về phía Đường Tam Tạng.
“Cỗ thần lực này…?”
Sau khi Đường Tam Tạng cảm nhận được lực lượng của Nam Thiên Vương, cũng không tiếp tục công kích Thiên Mãn Tinh nữa, cấp tốc quay về bên cạnh Sa Ngộ Tĩnh và Ngạo Tuyết.
Mà Trư Cương Liệt bên này, đang trong trạng thái Cự Trư Hình của yêu hồn hóa chiến đấu cùng Thiên Mãn Tinh, có thể nói hai người ngang sức ngang tài.
“Bát Giới, quay về.”
Đường Tam Tạng hét lớn một tiếng, nhưng mà lúc này Trư Cương Liệt đang đánh đến hăng say, làm sao có thể dừng lại cơ chứ?
“Ai đến đều như nhau cả, lão Trư ta, hôm này sẽ khiến các ngươi phải hối hận vì đã rời khỏi Ám Thiên Cung.”
Nói đoạn, Trư Cương Liệt nhấc bồ cào lên đánh về phía Nam Thiên Vương.
“Hừ, không tự lượng sức.”
Thiên Mãn Tinh không hề ngăn cản, bởi vì ông ta biết rõ thực lực của Nam Thiên Vương cường đại như nào.
“Trư yêu sao? Chẳng qua cũng chỉ là một con dã thú mà thôi.”
“ Ân? Nên dùng kiện pháp bảo nào nhỉ?”
“Hừm… dùng cái này đi.”
Sau khi Nam Thiên Vương tùy tiện tiếp vài chiêu cùng Trư Cương Liệt, liền tiện tay ném ra một kiện pháp bảo.
“Khốn Thú Lao Lung.”
Khốn Thú Lao Lung là bảo vật mà Tăng Trường Thiên tìm được ở Nam Hải đại thế giới, có thể bắt nhốt được bất kỳ mãnh thú nào vào trong, thậm chí ngay cả rồng cũng không thể trốn thoát. Nhưng…
“Chỉ có pháp bảo này, mà cũng muốn nhốt lão Trư?”
Trư Cương Liệt lực lượng toàn thân bạo tăng, phút chốc liền phá được Khốn Thú Lao Lung.
“A? Thật đúng là xem nhẹ ngươi rồi.”
Nam Thiên Vương mặt không biểu tình, nói.
“Cái gì mà Nam Thiên Vương, lão Trư liền khiến ngươi đầu nở hoa.”
Trư Cương Liệt nộ hống, lại tiếp tục cùng Nam Thiên Vương đại chiến.
Mà lúc này đám người Đường Tam Tạng cũng đã đánh lui Thiên Mãn Tinh, dù sao thì thực lực của Thiên Mãn Tinh cũng không thể nào đối kháng lại tất cả mấy người Đường Tam Tạng được.
Bất quá, mục đích của Thiên Mãn Tinh cũng đã đạt được, có thể khiến cho Nam Thiên Vương xuất thủ, Thiên Mãn Tinh không cần thiết đối kháng cùng đoàn người Đường Tam Tạng nữa rồi.
Nam Thiên Vương, ngươi quên rằng còn có ta hay sao? đoàn người Đường Tam Tạng cùng Trư Cương Liệt liên thủ công sát Nam Thiên Vương.
Đám người cùng nhau liên thủ, Tăng Trường Thiên có chút lực bất tòng tâm.
“Thực lực của mỗi một người đơn đều rất nhỏ yếu, nhưng mà sau khi liên hợp lại…”
“ n. Xem ra tốt hơn là nên tách bọn họ ra.”
Nghĩ đến đây, Tăng Trường Thiên lập tức xuất ra Sâm La Bảo Kính, đem chúng nhân nhốt vào trong thế giới pháp bảo.
Nhìn Nam Thiên Vương gần ngay trước mắt, Đường Tam Tạng phát hiện không ngờ bản thân không có cách nào chạm đến được ông ta.
“Thế giới này, chẳng lẽ chính là…”
Sâm La Bảo Kính, bản mệnh pháp bảo của Nam Thiên Vương, cùng ông ta liên kết sinh mệnh cũng một chỗ, nếu như bảo kính bị lực lượng của nguyên bản thế giới phá hoại, vậy ông ta nhất định cũng sẽ bị tổn thương.
Nhưng nếu như muốn từ bên trong đánh ra ngoài, sợ rằng phải đạt đến Bất Hủ mới có thể làm được. Bởi vì đầu bên kia của bảo kính, cũng chính là một cái Tam Giới, chẳng qua không thuộc về cùng một vũ trụ này mà thôi.
“Hỏng rồi, Tiểu Vũ vẫn đang ở bên ngoài.”
“Đường, Đường Tam Tạng đại pháp sự, các ngươi sao lại…”
Tiểu Vũ nhìn đám người Đường Tam Tạng bị nhốt trong mặt kính, lại nhìn về phía Tăng Trường Thiên đang từng bước tiến về phía mình, Tiểu Vụ không kìm được bị dọa khiến cho ngồi phịch xuống đất.
“Tiểu Vũ cô nương, không cần phải sợ, ta chỉ là đến đón cô quay về nhà mà thôi.”
“Tôn quý như cô nương đây, không nên đi cùng một chỗ với lũ ô hợp này.”
Tăng Trường thiên mỉm cười, vươn cánh tay to lớn về phía Tiểu Vũ, đang lúc ông ta định tóm lấy Tiểu Vũ, một cây hoàng kim đại bổng đánh bay Tăng Trường Thiên ra ngoài.
“Tăng Trường Thiên phải không? Chôn thân ở Yêu Quái Đại Đạo này, cũng xem như là phúc khí của ngươi rồi.”
Người đến, chính là Tôn Ngộ Không.