Nhã Hồn sợ Sở Thiên Lê đọc ra bát tự của mình nên vội vã cắt ngang: "Cô nói rất đúng, đây là phẩm chất mà một nhà chiêm tinh khoa học nên có, không thể dựa vào đó để loại trừ quan điểm của những người khác được!"
[Có cái rắm ấy, không phải cô vẫn luôn như vậy sao, hôm nay tôi nhất định phải tống cổ cô xuống cống thoát nước.
]
[Không phải nhìn ai không vừa mắt chúng tôi lại gây sự với người đó, chỉ gây sự với cô ta mà thôi! Chỉ cô ta!]
Hai bên lại bắt đầu giận dữ đánh nhau, có người còn cố ý sử dụng phép khích tướng, nói nếu Sở Thiên Lê không đọc tử vi của Nhã Hồn thì chắc chắn là đồng bọn của cô ta, nhưng Sở Thiên Lê lại không để những lời này vào mắt.
Cô đã từng tranh cãi với bạn bè đồng trang lứa của mình, cũng thường xuyên cãi vã trực diện với bọn họ, cô ngược lại không hề sợ hãi trước những bình luận tiêu cực như vậy, tố chất tâm lý của cô cũng rất mạnh mẽ.
Sở Thiên Lê cười nói: "Nghe bảo dạo này có một loại bột thuỷ tinh đang rất được ưa chuộng sao?"
"Tôi không giỏi hóa học cho lắm, có thể cho thẳng vào miệng được không?" Sở Thiên Lê ngây thơ nói: "Gặp được nhiều người hiểu biết sâu rộng như vậy cũng không dễ dàng, đây là nghiên cứu đột phá mới sao? Ai có thể nói cho tôi biết không?"
[Cô ta còn vô đạo đức đến mức lừa người ta mua mấy thứ đó, nhất thiết phải bảo vệ một người như vậy sao?]
[Lần trước tôi tốt bụng khuyên người ta không nên mua thứ đó còn bị bọn họ đuổi theo cắn xé, cũng không biết là ai giúp đám học sinh tiểu học đó lên mạng.
]
[Học sinh tiểu học: Thứ đó bọn em không ăn, chớ cue.
]
Nhã Hồn lập tức hiểu được ý tứ trong lời của Sở Thiên Lê, cô ta tự ép mình gõ phím giải thích: [Tên là bột thuỷ tinh, nhưng thành phần chưa chắc đã có thuỷ tinh, các người có thể mang đi kiểm tra giám định, nhất định sẽ không gây tổn hại đến sức khỏe đâu!]
Nhã Hồn kiếm tiền bằng việc bán hàng nhưng cô ta vẫn là người có đầu óc, nếu người mua ăn phải có vấn đề gì thì người chịu trách nhiệm phải vào tù sẽ là cô ta, vậy nên cô ta đã dùng loại bột ăn được để giả vờ quảng cáo.
[Mẹ kiếp, trong video rõ ràng chính cô ta nói đó là thuỷ tinh!]
[Tôi đã sớm đoán được đó không phải thuỷ tinh, thứ kia rất khó tiêu hoá, đám người hâm mộ cô ta ăn vào nhất định sẽ GO DIE.
]
Sở Thiên Lê ngây thơ nói: "Vậy ăn nó vào có tác dụng gì không? Cái này tôi chưa từng nghiên cứu qua, tôi cơ bản chỉ biết tới chiêm tinh mà thôi.
Đây là thuật luyện kim sao? Nói cho tôi biết đi?"
Đối mặt với Sở Thiên Lê luôn khiêm tốn xin lời khuyên, Nhã Hồn đột nhiên cảm thấy đau đầu một cách không lý giải.
Khu vực chat của phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện một tràng cười, mọi người đều bị Sở Thiên Lê chọc cười.
[Đúng là đòi mạng người ta mà, cô đây là đang yêu cầu một kẻ nói dối giải thích mánh khóe của mình sao!]
[Thuật luyện kim là thứ chó má gì? Tôi đây là thấy cô ta là đang dùng thuật vớt vàng thì có.
]
[Vấn đề này tôi có thể trả lời, ăn xong cũng có chút tác dụng, đánh rắm sẽ càng hôi hơn!]
Nhã Hồn liên tục giãy giụa, cô ta muốn giữ lại bát tự của mình nên đã thẳng thắn thừa nhận: "Không có tác dụng gì."
Trong phòng phát sóng trực tiếp còn có fan của Nhã Hồn, vừa rồi bọn họ cố gắng hết sức để bảo vệ cô ra, nhưng khi nhìn thấy cô ta nói những lời này, bọn họ lại vô cùng thất vọng, nhất thời ngơ ngác.
[Nhưng sao khi tôi ăn xong, tôi lại cảm thấy tràn đầy năng lượng thế?]
[Buồn cười quá, cười c.h.ế.t tôi mất.
Ngay cả chủ nhân của nó cũng nói là nó vô dụng, tiêu tiền mua một ly trà sữa còn có nhiều tác dụng hơn!]
[Đây là cách sống của fan cô ta sao, chỉ tin cô ta chứ không tin lời một ai khác.
Giờ cô ta đã nói như vậy còn không tin hahaha.