Các trục tọa độ chính luôn khác nhau.
Nhưng nếu trục toạ độ được xây dựng dựa trên hệ số các ngôi sao thì không sao.
Ví dụ nhé, lá số tử vi cũng là một con số kỳ diệu giống như bát tự."
Sở Thiên Lê lên tiếng bổ sung: "Ông nội tớ cũng tham gia vào những hoạt động này.
Chúng tớ đều sẽ lấy hệ thống các ngôi sao làm hệ thống chủ chốt, như vậy sẽ dễ dàng luận ra hơn.
Chỉ có khác biệt ở các chi tiết nhỏ nhưng về mặt nguyên tắc vẫn giống nhau như cũ."
Đàm Mộ Tinh kinh ngạc lên tiếng: "Cái này quả thực nghe có vẻ khá khoa học."
Sở Thiên Lê cảm thấy rất bất bình: "Rất khoa học là khác, cũng giống như các công thức hay các bước giải quyết vấn đề khác kia, nhưng trong đáp án sẽ không xuất hiện sai sót.
Có người thích đơn giản hóa các bước và chỉ muốn xem kết quả, còn có người lại thích xem quá trình hơn, miễn là các bước quá trình đều dài, nhưng trọng tâm lại khác nhau."
"Nhưng những người ngoài đều thích những cái tên nghe rất lừa đảo, như Mai Hoa Dịch số, Kỳ Môn Độn giáp, thần số học Thái Nhất, bất kể nội dung là cái gì, cái tên nhất định nghe phải thật chói mắt!" Sở Thiên Lê bất đắc dĩ nâng cằm: "Tớ cũng nghe nói có một số tân thủ ngại tứ trụ bát tự cho nên mới thích mấy tên gọi hào nhoáng kia."
Thi thoảng Sở Thiên Lê sẽ c.h.ế.t lặng, cô nghiêm túc thông báo cho giáo dân rằng huyền học là một môn học, nhưng đa số giáo dân đều mê tín hơn chuyên gia.
Sở Thiên Lê: "Có người còn cho rằng thầy bói chỉ biết lừa gạt người khác, đó là do chúng tớ cố ý muốn lừa gạt bọn họ sao, những người mang loại tâm tính này đến nghe bói toán đều rất dễ bị lừa!"
Đàm Mộ Tinh: "..."
Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tình ăn xong nồi lẩu lại trở về nhà, sau một thời gian, cô cũng không liên lạc với Hà Kiến Bình, đến trường cũng không nói tới chuyện này nữa.
Đàm Mộ Tinh cũng sợ Sở Thiên Lê không vui, bởi vì bạn cùng bàn của cậu luôn thích khoe khoang mình là người giỏi nhất thế giới, bị đối xử như vậy luôn khiến người ta cảm thấy thật khó chịu.
Có điều tâm trạng của Sở Thiên Lê ngược lại rất tốt, mỗi ngày đến trường vẫn vui vẻ cười nói, tựa như không quá coi trọng chuyện này vậy.
Cuối xuân, trời cao mây trong, cây cối xanh mơn mởn lại tươi mát.
Trong lớp học, Đàm Mộ Tinh luôn cảm thấy bạn cùng bàn suốt một tháng qua giống như đang chôn giấu một bí mật gì đó, không khỏi tò mò dò hỏi: "Gần đây cậu không nhắc đến chiếc đồng hồ mặt trời được làm bằng vàng, cậu không muốn mua nữa sao?"
"Muốn chứ, sao lại không muốn mua nữa cơ chứ, lại không phải trong túi tớ không có tiền." Nhà bói toán Sở Thiên Lê đang lật giở một cuốn sách trên đó: "Không cần gấp, vấn đề nhỏ mà thôi, tớ sẽ nhanh chóng có tiền thôi."
Sở Thiên Lê không còn lựa chọn nào khác ngoài rên rỉ lăn lộn, nhưng hiện tại cô đã tìm được lối thoát, tâm trạng của cô đặc biệt bình tĩnh.
Đàm Mộ Tinh không hiểu được sự thay đổi của cô, ngây người trong giây lát.
Trong vòng hai ngày tới, Đàm Mộ Tinh đột nhiên nhận ra thái độ của Sở Thiên Lê, cậu thực sự nhận được tin nhắn từ Hà Kiến Bình, bên kia hy vọng cậu có thể đưa cô ra ngoài ăn tối với ông ấy như một lời xin lỗi để bù đắp vì lần trước ông ấy đã vội vàng rời đi.
Đàm Mộ Tinh không giỏi kết bạn, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không hiểu được mối quan hệ giữa các cá nhân, thực tế cậu lại rất nhạy bén với cảm xúc của người khác, ngay lập tức nhận ra rằng đó không đơn giản là một lời xin lỗi bình thường.
Nếu Hà Kiến Bình thật sự muốn xin lỗi thì không cần phải đợi suốt một tháng, đây rõ ràng là đã có chuyện gì đó xảy ra.
Đàm Mộ Tinh đọc tin nhắn xong, bắt đầu cân nhắc lời nói của mình, ngập ngừng hỏi: "Cuối tuần cậu có rảnh không?