Những câu chuyện ưu việt thăng trầm đều để lại cho anh hùng và thiên tài, cậu ý thức rất rõ ràng bản thân chỉ là một người phàm.
"Thứ mà tớ mạnh hơn người khác lại là thứ mà tớ không thích nhất." Đàm Mộ Tinh cúi đầu nhìn lòng bàn tay mở ra của mình, cậu từ từ nắm tay lại, bất lực cười nói: "Cũng là thứ không có giá trị đối với người khác, bây giờ đến cả đánh trận cũng được tin tức hóa, quả thực là không có chỗ dùng."
Đàm Mộ Tinh không thích bạo lực, trong nhà cũng không thể để cậu trở thành lính cận chiến, con đường của vận động viên cũng bị thể chất kỳ lạ của cậu ngăn ở bên ngoài.
Cậu đã đạt đến rào cản và giới hạn trên, vĩnh viễn không thể nào vượt qua sự tích lũy của tổ tiên, hơn nữa còn cảm thấy bất lực đối với chuyện này.
Cả đời này cậu đều không phải lo ăn lo uống, đồng thời cũng ý thức sâu sắc được bản thân vô dụng, tất nhiên sẽ chỉ còn lại thái độ Phật hệ.
Quá nhiều mặt tốt đẹp sẽ mài mòn ý chí chiến đấu của con người, khiến người ta bị cuốn vào vòng xoáy êm dịu, chỉ có thể đắm chìm vào trong đó.
Điều này chính là một trong những chướng ngại khó khắc phục nhất, theo như ý nghĩa của thế tục thì cậu sẽ có cuộc sống vật chất mà ai ai cũng phải ngưỡng mộ, thế nhưng cả đời đều mờ mịt và quanh quẩn ở một chỗ, sẽ không tìm thấy giá trị tồn tại của bản thân mình.
Thậm chí Đàm Mộ Tinh cũng sẽ không có cách nào bộc lộ hết với người ngoài, người ngoài sẽ chỉ cho rằng cậu đang khoe khoang, nghi ngờ cậu tại sao vẫn chưa biết đủ?
Những người khác sẽ nói: Cậu đã đứng ở điểm cuối của người khác rồi, tại sao vẫn phải nghĩ nhiều như vậy?
Điều này giống như có người nói "Tôi buồn quá", người khác đáp lại một câu "Bạn thật lập dị".
Đây là tình huống thường thấy nhất trong chiêm tinh, người có tử vi khác biệt quá lớn sẽ mãi mãi không có cách nào hiểu được lẫn nhau, bọn họ căn bản không biết cách tỏa ra năng lượng của mỗi người không giống nhau, luôn cho rằng cái logic kia của bọn họ có thể phù hợp với tất cả mọi người.
Đề bài cuộc sống của mỗi người đều khác nhau, cần phải đón tiếp khiêu chiến không giống nhau, không ai có thể đánh giá người khác một cách bừa bãi.
Kể cả là thầy bói, bọn họ cũng phải nhấn mạnh "tôi chỉ kiến nghị, quyền lựa chọn ở bạn" sau khi bói xong, cho dù có suy diễn ra được sự kiện trong tương lai thì thầy bói cũng không nên đưa ra quyết định thay cho người xem bói, vì đó là cuộc sống của bản thân đối phương.
Thầy bói chỉ có thể dẫn dắt, không nên bạo quyền khống chế.
Sở Thiên Lê nghe xong những lời nói này thì lâm vào trầm mặc, cô đã biết được suy nghĩ của bạn cùng bàn từ lâu rồi, bây giờ là lần đầu tiên biết được rõ ràng.
Đàm Mộ Tinh không thích nói chuyện của mình, chủ đề nói chuyện của cậu luôn xoay quanh những thứ người khác cảm thấy hứng thú, rất ít khi thẳng thắn lộ ra tiếng lòng của mình.
"Có phải là cậu cảm thấy rất nhàm chán không?" Đàm Mộ Tinh thấy cô không nói gì thì cười nói: "Không nói những thứ này nữa, chúng ta trở lại lớp đi."
"Không nhàm chán." Sở Thiên Lê chậm rãi lắc đầu: "Tớ chỉ đang nghĩ xem tìm từ thế nào thôi."
Sở Thiên Lê suy nghĩ một lát, cô lấy một bộ bài tarot trong túi áo đồng phục ra, sau đó đưa lá bài ở trên đầu đưa cho Đàm Mộ Tinh.
Đàm Mộ Tinh nhận lấy theo bản năng, cậu nhìn vào lá bài ngu nhân trong tay, trên mặt lộ ra sự tò mò: "Sao thế?"
Trên mặt lá bài, ngu nhân đứng ở bên vách đá rảo bước tiến về phía trước, trông dáng vẻ của người đó rất vui vẻ, không biết trước mắt là vách đá.