Khâu Tình Không kiêu ngạo nói: "Hai ngày nay người tới càng ngày càng nhiều, tớ đoán các lớp khác cũng sẽ tới sớm thôi!"
Sở Thiên Lê bội phục sâu sắc: "Cậu thật sự rất thích hợp làm quảng cáo." Trước kia Sở Thiên Lê bói toán ở trong thôn, lúc đầu phải dựa vào danh tiếng của ông ngoại, còn thường xuyên bị người ta nghi ngờ tuổi nhỏ thực lực yếu kém.
Khâu Tình Không tạo ra một lộ trình mới, đầu tiên nâng Sở Thiên Lê thành cao thủ lánh đời, sau đó dùng giá cao để răn đe một số khách hàng có thái độ hoài nghi, đồng thời hoàn thành một vòng sàng lọc khách hàng, giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Khâu Tình Không và Sở Thiên Lê trao đổi một chút, sau đó vui vẻ chạy về chỗ ngồi chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.
Đàm Mộ Tinh nhìn Khâu Tình Không rời đi, lúc nãy cậu cứ im lặng mãi, giờ mới bắt đầu lo lắng: "Nhưng người đến ngày càng nhiều, cậu cũng có thể sẽ gặp rắc rối."
Sở Thiên Lê vẻ mặt tò mò: "Có chuyện gì vậy?"
Đàm Mộ Tinh: "Chúng ta làm ở trường, nếu chỉ ở trong cả khối toàn khối thì không sao, nhưng nếu truyền đến tai giáo viên, có thể họ sẽ tìm cậu nói chuyện đấy."
Suy cho cùng, Đàm Mộ Tinh và Khâu Tình Không cũng chỉ hỗ trợ cô, nếu như thầy cô thật sự muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, nhất định sẽ tìm Sở Thiên Lê.
Cậu cảm thấy rủi ro hơi cao, có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến bạn cùng bàn mới.
"Cậu nói có lý, lát nữa tớ sẽ bàn bạc lại với Khâu Tình Không." Sở Thiên Lê nghĩ nghĩ, đồng ý: "Buổi trưa quả thực có quá nhiều người tới." Sở Thiên Lê đã đánh giá thấp năng lực thu hút khách hàng của Khâu Tình Không, trong thôn cô không có nhiều việc như vậy bao giờ.
Tiết học kế tiếp, Thích Diệm đang ngồi ngay ngắn học bài, nghe xong kết quả bói toán, vô cùng hứng thú nói: "Vậy học sinh chuyển trường có năng lực thật sao?"
Cô gái đu idol gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa tớ cảm thấy cô ấy rất có khí chất, rất có cảm giác tiên phong đạo cốt..."
Sở Thiên Lê khi xem bói rất nghiêm túc, hoàn toàn không còn vui vẻ và bất cần như ngày thường, cộng với việc Khâu Tình Không cố ý tuyên truyền tiếp thị, tất nhiên sẽ nảy sinh hiểu lầm.
Người ngoài làm sao biết Sở Thiên Lê ngủ trong lớp, điên cuồng chép bài, huống chi là lời nói xúc phạm của cô trong lúc tự giới thiệu.
Khoảng cách tạo nên vẻ đẹp và thêm những bộ lọc cho con người.
Trong lòng Thích Diệm, Sở Thiên Lê giống như một thiên tài trẻ tuổi vô song trên núi Càn Sơn, nếu hiện tại đối phương đã bước vào thế giới này, Thích Diệm tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Thích Diệm ấm áp nói: "Cái này đúng là rất hữu ích với tớ, học "Kinh Dịch" khó quá, trực tiếp tìm người cho nhanh."
Cô ấy nhìn cô gái đu idol: "Cậu có thể giúp tớ một việc nữa được không? Tớ sẽ trả tiền."
Trong giờ học, Sở Thiên Lê nhìn thấy gương mặt quen thuộc, cô thực sự cảm thấy cách cư xử của người dân thành phố thật quá vượt sức tưởng tượng, ngạc nhiên hỏi: "Cậu giàu lắm à?"
Giờ nghỉ trưa cô nàng đu idol này vừa đến, bây giờ lại thấy đến, cách nhau còn chưa đầy vài giờ.
"Có tiền hay không không quan trọng." Đối phương bất đắc dĩ nói: "Quan trọng là tớ có một người bạn..."
"Chủ yếu là thích kể chuyện cho tớ nghe à?" Sở Thiên Lê vẻ mặt kỳ quái: "Đây là bộ truyện "Tớ có một người bạn" à?"
Sở Thiên Lê lén lút nhìn chằm chằm cô ấy: "Đừng cho tớ xem ảnh của người nổi tiếng nữa, tớ sẽ không mắc lừa lần thứ hai đâu."
Người trong thành phố thủ đoạn khôn lường, bây giờ cô đã trưởng thành, sẽ không rơi vào bẫy nữa đâu.
Đối mặt với ánh mắt tê dại của Sở Thiên Lê, cô gái vội vàng xua tay, cười nói: "Lần này là thật, tớ thật sự có một người bạn, tớ muốn bói thay cậu ấy..."