Điểm mua của ông ấy quả thực không tồi, nhưng điểm bán lại không phải là cao nhất, nên lúc này ông ấy mới thở dài tiếc nuối.
Đây không phải chuyện bói toán có thể quyết định được, Sở Thiên Lê có thể khuyên Hạ Viễn Dương nên làm gì, nhưng có làm tốt hay không thì phải phụ thuộc vào ông ấy rồi.
Mỗi người đều đối mặt với những thông tin giống nhau, nhưng hiệu suất cuối cùng lại khác nhau, cho nên mới nói thiên thời, địa lợi, nhân hoà, một thứ cũng không được thiếu.
Hạ Viễn Dương cười nói: "Thời Sâm, lợi nhuận của cháu thế nào? Cháu bán bao giờ vậy?"
Sở Thiên Lê kinh ngạc: "Anh cháu không mua."
Sở Thiên Lê nhắc nhở Hạ Thời Sâm kiếm tiền, nhưng lúc đó cậu ấy lại thẳng thừng cự tuyệt, nghe không lọt tai câu nào.
Hạ Viễn Dương hiểu rõ tính cách của Hạ Thời Sâm, vội vàng xua tay nói: "Không đâu, thằng bé nhìn thì im ỉm thế thôi, chứ thật ra đầu óc nó suy nghĩ nhiều lắm, còn thường tự mình diễn một mình hai vai, lần đầu tiên thua lỗ cũng tức như này này..."
Hạ Thời Sâm không phải vừa sinh ra đã biết đầu tư, khi mới bắt đầu cũng nản chí vô cùng, cảm thấy như trời sập đến nơi rồi vậy.
Sở Thiên Lê bất ngờ nhìn Hạ Thời Sâm.
Hạ Thời Sâm vô cùng xấu hổ, thấy chú hai nhắc đến lịch sử đen tối thời thơ ấu của mình, lập tức cứng rắn ngăn cản: "Chú hai."
Hạ Viễn Dương còn đang báo tin cho Sở Thiên Lê, nói đùa: "Chú trả tiền cho cháu xem bói, chắc chắn là nó đã nghe trộm, lẳng lặng giả vờ như không biết gì, sau đó âm thầm kiếm lời rồi!"
Sở Thiên Lê sửng sốt nói: "Vậy anh ấy ngại hả? Cháu còn tưởng rằng anh ấy không mua."
Hạ Viễn Dương: "Không, không, không, nó nói không mua tức là chắc chắn sẽ mua, cái gì nó bảo không cần tức là cần, dù sao cháu cứ bỏ ngoài tai là được rồi.
Nếu thực sự không muốn thì nó sẽ không đáp lời, có phản ứng tức là đang quan tâm..."
Sở Thiên Lê vội vàng gật đầu: "Cháu học được rồi, học được rồi." Dư Tân và Hạ Chính Hợp nghe vậy, đều bật cười đồng ý: "Hai chú cháu rút ra quy tắc đó à?"
Hạ Thời Sâm: "..." Những người này vì sao lại thích nói về scandal thời thơ ấu của mình vậy chứ?
Hạ Thời Sâm xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui xuống, cậu ấy căn bản không muốn nghe quá khứ bấp bênh của mình, nhất là khi họ đang trò chuyện với Sở Thiên Lê, cậu lại càng thấy nhục không ngóc đầu lên được.
Hạ Viễn Dương nói lớn: "Thời Sâm, chúng ta nói chuyện đi.
Chú không để cháu trả tiền xem bói đâu mà lo, cứ nói cho mọi người biết tuần trước cháu kiếm được bao nhiêu đi!"
"Đừng có nói là không mua, chú không tin."
Hạ Thời Sâm bây giờ suy sụp lắm rồi.
Thật ra Hạ Viễn Dương nói đúng, Hạ Thời Sâm quả thực có len lén thao tác, nhưng cậu ấy không biết mình kiếm được bao nhiêu, chủ yếu hôm nay là vì tức giận quá nên cậu ấy đã ném chuyện đó ra sau đầu từ lâu rồi.
Sáng thứ hai Sở Thiên Lê niệm chú thúc giục cậu ấy kiếm tiền, khiến Hạ Thời Sâm lập tức sinh ta tâm lý nổi loạn, muốn cố tình không chú ý đến thị trường tiền tệ.
Nhưng hai hôm sau bình tĩnh lại, cậu ấy vẫn chú ý đến thị trường Bitcoin, tìm được thời điểm thu mua thích hợp.
Hạ Thời Sâm định thứ sáu bắt đầu bán ra, đây là kế hoạch mà cậu ấy đã đặt ra cho mình, nhưng thứ sáu lại bị giáo viên gọi lên nói chuyện, ban ngày thì cãi nhau với Thích Diệm, tối đến lại mơ mơ màng màng, nên đến giờ vẫn chưa bán ra.
Quả thực là một sai lầm lớn.
Hạ Thời Sâm không muốn nói chuyện, cũng không dám nói là mình quên mất.
Cuối cùng đành cắn răng nói: "Cháu không biết."
Hạ Viễn Dương sửng sốt: "Sao cháu lại không biết được?"