Ông chủ Trương chợt nhận ra một cái vỗ trán, ông ta cười xấu hổ nói: "À, đúng rồi, đúng rồi, tôi sẽ thanh toán tiền ngay.
Lão Hà và luật sư sẽ tới làm nhân chứng, mọi người cứ làm theo thủ tục đi!"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi tôi vui quá quên mất chính sự, bao gồm cả đồ trang sức cầm cố vân vân.
Bây giờ chúng ta hãy lập ra một điều lệ."
Hà Kiến Bình và luật sư của ông ấy đã đứng ra giải quyết những chuyện vặt vãnh, bọn họ thúc giục ông chủ Trương thanh toán tiền, lúc này mới để cho mọi chuyện kết thúc.
Sở Thiên Lê và ông chủ Trương mỗi người nhận được một hợp đồng, hai bên khách sáo một phen rồi rời đi, cũng không có ý định ở lại quá lâu.
Sở Thiên Lê đứng dậy, cô sửa sang lại góc áo, ân cần nói: "Nhân tiện đây, ông chủ Trương, mặc dù mọi thứ đều được ghi trong tài liệu, nhưng tôi vẫn nhắc nhở ông, chuyện làm từ thiện không dễ giải quyết như vậy, tốt nhất là ông không nên làm gì cả trong hai hoặc ba năm tới và tập trung làm những việc thiện để bù đắp lỗi lầm của mình."
"Sau này ông sẽ gặp được rất nhiều cơ hội kinh doanh tốt, nhưng không thể lợi dụng bất kỳ cơ hội nào trong số đó, nếu không ông sẽ gặp xui xẻo." Sở Thiên Lê cười nói: "Nhưng ông đã ăn năn, tôi đoán ông sẽ không phạm sai lầm nữa."
Ông chủ Trương vỗ mạnh n.g.ự.c cam đoan: "Đúng vậy, tôi nhất định sẽ nghe lời đại sư để sửa chữa sai lầm của mình.
Tôi sẽ quyên góp cho trường tiểu học Hi Vọng ngay khi có tiền về!"
"Vậy thì tốt."
Ông chủ Trương cùng đám người kia vội vàng rời đi.
Người phụ nữ trang điểm đậm trừng mắt nhìn Sở Thiên Lê trước khi rời đi, bà ta liếc nhìn món trang sức trên bàn, hiển nhiên là đang tức giận.
Sở Thiên Lê thẳng thắn nhìn lại, tùy ý nói: "Đừng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tôi, tôi sẽ cho rằng bà yêu tôi đấy."
Hàm răng bạc của người phụ nữ trang điểm đậm suýt bị cắn vỡ vụn, nhưng cuối cùng bà ta cũng không còn dây dưa với cô nữa.
Vào trong phòng, Đàm Mộ Tinh lấy tập tài liệu từ trong tay Hà Kiến Bình và luật sư rồi bỏ nguyên vẹn vào cặp hồ sơ.
Cậu choáng váng khi nhìn thấy đồ trang sức trên bàn nên phải cẩn thận cất đi, xếp ngay ngắn vào túi cùng với các vật liệu khác.
Hà Kiến Bình tò mò hỏi: "Tiểu đại sư, tài khoản cháu dùng để chuyển tiền lần này đã thay đổi, chú thấy không phải cái lần trước?"
"Cái này dùng trong việc chuyên môn, không thể trộn lẫn vào nhau."
Hà Kiến Bình nghe vậy có chút khó hiểu, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, mỉm cười nói: "Được rồi, chú giúp cháu giục khoản thanh toán lần cuối, chuyện này cũng coi như giải quyết rồi!"
Hai người nói lời cảm ơn với Hà Kiến Bình, sau khi tạm biệt rồi rời khỏi phòng riêng.
Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh ra khỏi quán trà, chỉ nhìn thấy bên ngoài mây đen dày đặc, bầu trời đột nhiên thay đổi trong chớp mắt.
"Thật là một đám mây dày đặc." Sở Thiên Lê thán phục: "Cuối tuần Long Vương hả?"
"Chúng ta đi nhanh thôi, hình như trời sắp mưa to." Đàm Mộ Tinh cúi đầu lục lọi trong túi, "Tớ cảm thấy ngay cả một chiếc ô cũng không đủ để che chắn cho tớ khỏi cơn mưa này."
Tiếng sấm ầm ầm, mây đen cuồn cuộn, nước mưa ào ào trút xuống mặt đất.
Bên kia, ông chủ Trương cầm một quyển sách dày cộp như tìm được bảo bối, ông ta đã từng đến gặp rất nhiều đại sư, nhưng những đại sư không phải từ chối, thì là né tránh, thật sự không thể đưa ra biện pháp giải quyết tỉ mỉ.
Ông ta làm theo từng phương pháp của Sở Thiên Lê, và đúng như dự đoán, không có vận rủi nào xảy ra nữa, thậm chí ngay cả công ty cũng được hồi sinh.
Một đoạn đường ống trong khu nhà xưởng ở tỉnh T bị người ta tháo dỡ, một tảng đá lớn lăn ra ngoài, không ai biết tảng đá này từ đâu ra.
Tuần sau, cả nhà máy cũ cũng không còn trục trặc gì nữa, hai nhà máy này lại không ở cùng một tỉnh, chuyện này khiến người ta cảm thấy khó hiểu.