"... Quá chân thực."
Sở Thiên Lê móc xúc xắc chiêm tinh từ trong túi ra, cô đặt xúc xắc vào trong tay cô Liễu rồi cười nói: "Bây giờ chúng ta lấy được tư liệu tử vi rồi, như vậy có thể tận dụng thông tin, còn có thể tặng cô một quẻ, xem xem đối phương nghĩ thế nào."
Cô Liễu mờ mịt cầm xúc xắc chiêm tinh, dựa theo sự chỉ dẫn của Sở Thiên Lê rồi ném ra.
Sở Thiên Lê liếc nhìn kết quả, giải thích: "Mặc dù cô hoàn toàn không có ấn tượng với chú ấy, nhưng ấn tượng đầu tiên của cô với chú ấy rất tốt, có điều chú ấy phát hiện cô phản cảm với việc giới thiệu cho nên không dám chủ động nói chuyện với cô."
"Mấy ngày nay chú ấy vẫn luôn sợ làm phiền cô, vừa nãy cô gửi tin nhắn đã khiến chú ấy xóa bỏ sự nghi ngờ, sau đó hẳn là chú ấy sẽ thường xuyên nói chuyện với cô.
Có khả năng là thi thoảng cô sẽ cảm thấy phiền phức, nhưng đồng thời cũng sẽ cảm thấy yên tâm, cô không thích chủ động nói chuyện với người khác, loại phương thức giao lưu này rất phù hợp với cô."
Điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên sáng lên, màn hình hiện thông báo nhắc nhở có một tin nhắn.
Sở Thiên Lê hài lòng vỗ tay: "A, đây không phải là tới rồi sao!"
Cô Liễu nhìn nội dung tin nhắn trên điện thoại thì ngẩn ra, cô ấy được đối phương mời đi ăn cơm, bất giác thán phục nói: "Bây giờ cô cũng nghi ngờ em liên thủ với ba mẹ cô để bẫy cô đấy, chính là muốn lừa cô gửi tin nhắn cho anh ấy..."
Sở Thiên Lê an ủi: "Không sao, cô không muốn đi thì từ chối cũng được, qua một thời gian nữa chú ấy sẽ lại tìm cô, dù sao thì hai người chính là kiểu cọ sát đến mệt rồi đó."
Cô Liễu không thích chủ động, nhưng lại cần cảm giác an toàn.
Đối phương phải liên tục liên lạc với cô ấy thì cô ấy mới hoàn toàn cảm thấy yên tâm.
Cô Liễu: "... Cô vẫn hy vọng tử vi có thể cho người khác một chút riêng tư."
Sở Thiên Lê thả lỏng đứng dậy, cô cầm điện thoại cùng với tờ giấy nháp của mình lên nhỏ giọng nói: "Vậy cô nói chuyện với chú ấy đi, em đi trước đây..."
"Đợi đã, lúc ở trường cô không nói những thứ này." Cô Liễu trực tiếp ấn tắt điện thoại, cô ấy mỉm cười vẫy tay với Sở Thiên Lê: "Em đừng đi vội, chúng ta nói chuyện một chút."
Sở Thiên Lê khó hiểu quay đầu lại: "Còn cần nói gì ạ? Vẫn là ghép tử vi ạ?"
"Gần như vậy đi, em vừa mới xem tử vi của cô, cũng biết cô là thật sự muốn làm một giáo viên tốt." Cô Liễu rút hai quyển bài tập ở bên cạnh ra, cô cười híp mắt lật một trang ra nói: "Em vẫn luôn chép bài tập của Đàm Mộ Tinh à? Còn thường xuyên chép sai mấy chỗ để che mắt nữa?"
Sở Thiên Lê khiếp sợ mở to mắt, khó tin nói: "Cô à, làm sao mà cô lại có thể vô căn cứ buộc tội người khác như vậy chứ?"
Cô Liễu gõ lên vở bài tập, cô ấy chỉ vào dấu vết bên cạnh đề rồi ung dung nói: "Đến cả bản tính nháp em cũng chép, sợ chỉ chép đáp án sẽ bị nhìn ra, cố ý để lại chút quá trình ở bên cạnh có thể nói là vô cùng cao minh rồi..."
"Lúc Đàm Mộ Tinh làm bài tập sẽ không kìm được mà vẽ sơ đồ phác thảo, có phải em ấy thích thiết kế thời trang không, thỉnh thoảng còn vẽ mấy nét lên vở..." Cô Liễu giơ cuốn vở bài tập lên, dịu dàng hỏi: "Tại sao đến cả bản vẽ mà em ấy tùy ý vẽ lên em cũng chép vào?"
Sở Thiên Lê chợt tiến lên trước, cô không thể tin nổi nói: "Đây là bản thiết kế y phục ạ? Em còn tưởng là bản phác thảo hình tam giác chứ?"
Đàm Mộ Tinh vẽ ẩu, cô tưởng là quá trình tính toán.
Cô Liễu trầm mặc nhìn cô.
Sở Thiên Lê cứng đờ nhìn lại.