Thích Diệm dặn dò: "Tớ biết cậu đã nhớ kỹ, không được nói cho người khác, kể cả Hạ Thời Sâm."
Sở Thiên Lê thành thật gật đầu, cô đặt tay ở bên miệng làm động tác kéo khóa kéo, lại len lén nói: "Vậy tớ cũng nói cho cậu biết một bí mật, cậu nhất định không nên tức giận nha."
Thích Diệm: "Bí mật gì?"
Sở Thiên Lê áy náy cúi đầu, cô đánh giá vẻ mặt Thích Diệm, cẩn thận chỉ tay: "Thật ra tớ đã lặng lẽ tính sinh nhật cho cậu, khi đó tớ đã biết sinh thần bát tự của cậu, nên lúc trước cậu có giấu diếm cũng vô ích thôi..."
Thích Diệm là nữ chính trong nguyên tác, đại sự nhân sinh của cô ấy đều rất rõ ràng, tự nhiên là có thể tính toán ra ngày sinh tháng đẻ.
Nếu Sở Thiên Lê không biết cái nhìn của Thích Diệm đối với mình, làm sao cô có gan chạy tới nhà đối phương, đây không phải là vội vàng tặng đầu người sao?
Thích Diệm nghe vậy sửng sốt, cô ấy cũng không tức giận, thoải mái nói: "Bỏ đi, với bản lĩnh của cậu thì chuyện này rất dễ dàng, cậu xem là chuyện của cậu, tớ cho là thái độ của tớ."
Sở Thiên Lê khen: "Chị gái rộng lượng! Không hổ là người làm chuyện lớn!"
Thích Diệm nghi ngờ: "Vậy tại sao cậu còn nói mình yếu? Không phải là cậu đã sớm nhìn thấu tớ sao?"
Sở Thiên Lê chột dạ nói: "Cái kia cái gì, ở nhà tớ kể khổ quen rồi, mọi người đều có thói quen..."
Thích Diệm lại cảm thấy không đúng, cô ấy nhướng mày, hỏi: "Tại sao phải lặng lẽ tính sinh nhật của tớ? Cậu cảm thấy hứng thú với tớ?"
Sở Thiên Lê: "?" Cậu là nữ chính, đương nhiên là cảm thấy hứng thú rồi?
Thích Diệm cười như không cười: "Cậu lấy sinh nhật của tớ làm gì rồi? Chẳng lẽ là tính xem chúng ta có hợp nhau không?"
Sở Thiên Lê: "???"
Sở Thiên Lê hoảng hốt xua tay: "Không không không, chị... Không đúng, bạn học Thích Diệm cậu hiểu lầm rồi, tớ tuyệt đối không có ý này, chỉ đơn thuần là muốn khoa tay múa chân hai cái!"
Thích Diệm thấy đối phương sợ đến mức hồn phi phách tán, cô ấy còn tiếp tục hù dọa người, cố ý cười nói: "Vậy sao cậu không khoa tay múa chân với người khác?"
"Tiểu đại sư, đây là việc bình thường, quẻ tượng của cậu không lừa được người."
"..."
Sở Thiên Lê nhìn Thích Diệm cười với mình, cô lo lắng đến mức vỗ tay liên tục, sao lúc trước lại không quản được móng vuốt mà nhàn rỗi đến hoảng hốt chứ?
Quả nhiên trầm mê thuật số sẽ không có kết cục tốt, không phải là báo ứng của cô đã tới rồi sao.
Sở Thiên Lê bị Thích Diệm dọa chạy mất.
Tuy rằng cô đã thăm dò được tử vi của Thích Diệm, nhưng vẫn không am hiểu việc ứng phó với kiểu người này, nên nhanh chóng kiếm cớ chuồn về nhà.
Thích Diệm không trêu chọc Sở Thiên Lê nữa, sắp xếp xe đưa cô về, không tới hai ngày đã đưa bức tranh Tarot và hỗn thiên nghi tới.
Trong biệt thự nhà họ Hạ, Dư Tân sững sờ nhìn hỗn thiên nghi vàng trong nhà, hỏi: "Thời Sâm, con có biết Thiên Lê lấy tiền ở đâu ra để mua những thứ này không?"
Hạ Thời Sâm đối mặt với câu hỏi của mẹ, cậu ấy không tiện nói ra chuyện xem bói, lúc này da đầu cậu ấy tê dại, nói một cách mơ hồ: "... Có chút tiền là con cho."
Dư Tân hiểu ra gật đầu: "Vậy năm nay tiết chế một chút, đừng mua nữa, nếu không trong nhà không có chỗ để."
Hạ Thời Sâm thầm nghĩ: "... Mẹ nói lời này với con có lẽ sẽ không có tác dụng."
"Không phải là con đưa tiền sao?" Dư Tân kinh ngạc nhìn cậu ấy, "Chẳng lẽ con thật sự muốn mua đại viện cho nhà mình sao, nếu không thì nhà mình làm sao có thể để nhiều đồ như vậy?"
Hạ Thời Sâm: "?"
Trong phòng ngủ lầu hai, Sở Thiên Lê xé bao bì nghiêm mật ra, quả nhiên nhìn thấy bức tranh tarot mà mình luôn mong mỏi.
Cô ném vật liệu chống vỡ sang một bên, lại bắt đầu cố sức tháo khung ra, cuối cùng cũng tháo được bức tranh gốc ra.