Vương Tranh đã tổng kết ra quy luật sống chung của đôi bên, Đàm Mộ tinh vẫn luôn tâng bốc học sinh chuyển trường, chỉ e là không muốn lạc đàn một lần nữa đi.
Sở Thiên Lê kinh ngạc ngẩng đầu.
Đàm Mộ Tinh nhìn Vương Tranh ở bên cạnh nhất thời rơi vào trầm mặc không nói chuyện.
Từ trước tới nay cậu luôn phớt lờ sự châm chọc, khiêu khích của đám người Vương Tranh, chỉ là không ngờ tới đối phương lại nhảy tới trước mặt bạn cùng bàn, khiến cho cậu không thể không đáp trả.
Đàm Mộ Tinh cười khổ nói: "Cậu nói sai rồi."
Vương Tranh: "Cái gì?"
Đàm Mộ Tinh tự hạ mình: "Tớ không đáng yêu bằng chó."
Vương Tranh: "???"
Đàm Mộ Tinh giống như vắt mì lớn, bất cứ ai nện vào cũng không có phản ứng gì, thỉnh thoảng còn khiến người khác càng tức giận hơn.
Có lẽ những người khác sẽ tức giận khi bị bắt nạt, nhưng cậu lại giống như một đầm nước sâu, càng ác hơn nữa là đập cũng không b.ắ.n nước ra.
Sở Thiên Lê im lặng mấy giây, cô nhìn Vương Tranh ở bên cạnh bất thình lình nói: "Cậu yêu thầm bạn cùng bàn của tớ à?"
Đàm Mộ Tinh kinh ngạc quay đầu nhìn cô: "?"
Vương Tranh cũng hoảng sợ giống y như vậy: "Cậu nói linh tinh gì thế?"
Sở Thiên Lê: "Vậy tại sao cậu cứ mãi tiếp lời của cậu ấy? Tớ với cậu ấy nói chuyện cậu còn muốn chen miệng vào?"
Ngày đầu tiên đi học Sở Thiên Lê đã phát hiện ra Vương Tranh luôn chế giễu Đàm Mộ Tinh, cô đều coi như đối phương đang đánh rắm, nhưng Vương Tranh đánh rắm quá nhiều quả thực là ảnh hướng tới không khí.
"Cậu nhìn cái dáng vẻ kia của cậu ấy xem, ai có thể yêu thầm cậu ta được chứ, chẳng lẽ cậu yêu thầm cậu ta rồi?" Vương Tranh biết rõ các bạn nữ phản cảm nhất chính là đoán bừa không có căn cứ, nếu như bọn họ có dính dáng quan hệ tới nam sinh béo thì trong lòng đều sẽ có vướng mắc.
Nhưng mà, Sở Thiên Lê chưa bao giờ xuất bài theo lẽ thường, cô thản nhiên nói: "Không, tớ chưa bao giờ yêu thầm, có thì cũng là yêu công khai."
Đến cả việc thiếu tiền cô cũng trực tiếp đòi, làm sao có thể yêu ầm được chứ?
Đàm Mộ Tinh nghe vậy thì bối rối.
Vương Tranh cảm thấy bực bội, cậu ta phát hiện Sở Thiên Lê da mặt rất dày, căn bản không có cách nào đuổi cô đi được.
Sở Thiên Lê nhìn thẳng vào Vương Tranh thở dài nói: "Cậu thật đáng thương."
"Cái gì?"
"Cậu cho rằng bạn cùng bàn của tớ tính tình yếu đuối dễ bắt nạt, nhưng thật ra cậu ấy căn bản là lười để ý tới cậu, cái gì của cậu cũng kém, chỉ có thể tiếp lời trong giờ học và việc chế giễu bạn bè để tạo cảm giác tồn tại, nếu không thì sẽ có một cảm giác chênh lệch cực lớn, cho rằng bản thân không là gì trong lớp..."
Sở Thiên Lê bình tĩnh lắc xúc xắc: "Cậu cảm thấy thành công dẫn đầu cô lập bạn cùng bàn của tớ, nhưng ở trong mắt người khác cậu chính là một thằng hề, không có ai thích cãi nhau với một con ch.ó điên mà thôi."
Trong trường học tràn đầy các loại so sánh, không phải so sánh gia cảnh và quần áo thì chính là so sánh thành tích và giải thưởng.
Vương Tranh phải dựa vào việc bắt nạt Đàm Mộ Tinh để tạo lên cảm giác thành tựu của đầu sỏ trong lớp, nhưng nhóm người Hạ Thời Sâm, Nguyễn Nhã đều sẽ không đặt cậu ta vào trong mắt, mọi người chỉ là không muốn đáp lời một người đầu óc có bệnh mà thôi.
Ban đầu Sở Thiên Lê cho là Đàm Mộ Tinh bị Vương Tranh giễu cợt mới hèn nhát, nhưng gần đây cô phát hiện gấu trắng lớn cùng bàn rất có ý kiến, cảm giác tự ti của cậu cũng không phải là do đám người Vương Tranh.
Lời của Sở Thiên Lê đã giẫm đúng phải mìn.
Chỉ trong nháy mắt Vương Tranh đã nổi cơn tam bành, cậu ta tức giận xông lên phía trước cả giận nói: "Cậu con mẹ nó bớt nói láo đi!"
Sở Thiên Lê ngồi ở bên cửa sổ, Vương Tranh đứng ở hành lang, hai người cách nhau bởi Đàm Mộ Tinh.