Trước đây anh ấy không cảm thấy có gì khác biệt, nhưng sau này anh ấy nhận ra rằng thế giới bên ngoài rất rộng lớn và những người ở độ tuổi của anh ấy sẽ không bị mắc kẹt ở một nơi nào cả.
Sư phụ và những người khác đối xử rất tốt với anh ấy, anh ấy biết mình không thể rời đi, nhưng anh ấy vẫn sẽ cảm thấy buồn chán, không thú vị.
Anh ấy biết rằng việc mình bước vào thế giới một cách tùy tiện có thể không tốt cho tương lai của bản thân, nhưng trong lòng anh ấy vẫn có một nỗi khao khát muốn hướng tới.
"Hoặc nhảy xuống vực sâu cũng không có gì đáng trách." Tu Càn đạo trưởng thở dài, "Con tên là Tại Uyên, nhưng luôn có những lúc muốn nhảy xuống vực sâu, chỉ là hiện tại tình thế không đúng mà thôi."
"Sớm muộn gì cũng có một ngày con có thể xuống núi, điều kiện tiên quyết là con đã chuẩn bị sẵn sàng."
Trong phòng sinh hoạt của hội học sinh, đông đảo học sinh đang bận rộn vì dạ hội ca múa toàn trường, Hạ Thời Sâm và Thích Diệm cũng đang kiểm kê các loại tư liệu, xác định tiết mục của từng lớp.
Đây chính là vấn đề nan giải đối với những học sinh mũi nhọn, bọn họ không chỉ phải có thành tích học tập xuất sắc mà còn phải có năng lực quản lý tổ chức, nếu không sẽ bị gọi là mọt sách.
Công việc của bọn họ trong hội học sinh thậm chí còn được chuyển đổi thành điểm hoạt động, cuối cùng có thể được đưa vào hồ sơ tốt nghiệp của bọn họ.
Mọi người hối hả qua lại nhưng lại có một cái đầu thò ra khỏi cửa.
Thích Diệm là người phát hiện Sở Thiên Lê nhanh nhất, trong nháy mắt cô ấy lập tức mỉm cười, điều này khiến Hạ Thời Sâm cảm thấy có gì đó không đúng.
Hạ Thời Sâm quay người lại, thoáng nhìn thấy Sở Thiên Lê, cậu ấy dứt khoát buông tài liệu trong tay xuống, đi tới cửa phòng sinh hoạt, nhíu mày dò hỏi: "Sao vậy?"
Thích Diệm im lặng đi theo, nhưng cô ấy đã bị Hạ Thời Sâm khéo léo chặn lại và không thể đối mặt trực tiếp với Sở Thiên Lê.
Ánh mắt của Sở Thiên Lê né tránh, cô khô khan thăm dò: "Anh trai, cái kia là cái gì vậy, anh còn muốn bao lâu mới có thể đi, em cảm thấy anh thích tăng ca thì thôi, không thể để tài xế của chúng ta tăng ca theo chứ?"
"Em căn bản không có ý thúc giục anh, nhưng anh phải suy nghĩ đến cảm nhận công việc của người khác chứ?" Sở Thiên Lê trịnh trọng cam đoan, "Em rất sẵn lòng chờ anh! Tuyệt đối không cần gấp!"
Hạ Thời Sâm: "..." Anh thấy người sốt ruột nhất chính là em.
Hạ Thời Sâm không kiên nhẫn nói: "Em và Đàm Mộ Tinh đi trước đi, tối nay anh sẽ về muộn."
Sở Thiên Lê nghe vậy, dứt khoát lưu loát giơ tay tạm biệt, đáp: "Được rồi, vậy tạm biệt hai người, chúc hai người 996* vui vẻ!"
*Chế độ làm việc của TQ, làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, làm 6 ngày/ tuần.
Toàn bộ quá trình Thích Diệm đều không tham gia vào cuộc trò chuyện, thấy Sở Thiên Lê chuẩn bị rời đi, cô ấy vội vàng nói: "Hạ Thời Sâm, cậu không đưa cậu ấy đi xem triển lãm cuối tuần ở bảo tàng mỹ thuật sao?"
Sở Thiên Lê lộ vẻ tò mò: "Triển lãm gì vậy?"
Thấy cô có hứng thú, Thích Diệm lập tức giải thích: "Tuần này bảo tàng nghệ thuật sẽ trưng bày một số bộ sưu tập tư nhân, về cơ bản đều là đồ cổ phương Tây, trong đó..."
Hạ Thời Sâm biết rằng cuộc triển lãm không thể tách rời khỏi Thích Diệm, cậu ấy rất hiểu mạch não của Sở Thiên Lê, bình tĩnh nói: "Nếu em có thể viết báo cáo thực hành sau khi xem triển lãm xong, vậy thì có thể đi."
Sở Thiên Lê quả quyết nói: "Không xứng đáng đâu, em là người trong thôn, thật sự không hiểu nghệ thuật, cho nên không xem triển lãm!"
"Bye bye!" Sở Thiên Lê chạy trốn nhanh như chớp, sợ chạy không thoát bài tập của mình.
Thích Diệm nhìn thấy Sở Thiên Lê bị dọa chạy, không vui nhìn về phía Hạ Thời Sâm.