Sở Thiên Lê: "Tớ có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, nhưng thành thật mà nói, thầy bói cũng là con người, nếu ông ta thật sự chịu bỏ ra nhiều tiền để bói thì không có lý do gì mà phải cầu từ nam ra bắc phải không? Chắc chắn phải có lý do nào đó ở giữa?"
"Tớ cũng không rõ nữa." Đàm Mộ Tinh nghĩ: "Nhưng trước đây ông ta đã tìm một đại sư từ phía nam, và tớ không biết tại sao bây giờ ông ta lại đến đến phía bắc."
Ông chủ Trương vẫn đang dẫn người phía trước quấy rầy đạo sĩ.
Đám người Sở Thiên Lê trốn ở sau rừng trúc, bọn họ đứng ở phía sau trò chuyện mà cũng không bị phát hiện.
Trong phòng ở một bên tòa lầu thấp, hương trà tỏa ra bốn phía ván cờ im lặng chơi lạc kỳ không tiếng động.
Lão đạo sĩ tiện tay buông một quân cờ đen, nhìn về phía người nào đó bên cửa sổ, thúc giục nói: "Đến lượt con rồi."
Bên cửa sổ, đạo sĩ trẻ tuổi nhìn qua khe hở nhìn tình hình bên kia qua cửa sổ và nói: "Sư phụ, bọn họ vẫn chưa rời đi."
Lão đạo sĩ nói: "Đừng hoảng hốt, tiểu sư thúc của con có thể một đánh năm."
"Một tuần này, mỗi ngày bọn họ đều lên núi."
"Trong năm nay bọn họ đều lên núi mỗi ngày.
Vô ích thôi, đây chính là quẻ sinh tử, nếu không đã sớm có người nhận việc."
Ông chủ Trương sẵn sàng bỏ ra một số tiền khổng lồ để tìm đại sư, chỉ cần có năng lực của đồng tiền, những kẻ lừa đảo sẽ tìm đến ông ta, chứ đừng nói đến việc có đại sư hay không.
Vấn đề này vẫn chưa được giải quyết, hoàn toàn là bởi vì nó có liên quan đến mạng sống con người.
Người tu luyện huyền học cũng yêu tiền, nhưng bọn họ vẫn có một số điều cấm kỵ, không thể tùy tiện chạm vào quẻ sinh tử.
Sống hay c.h.ế.t là một vấn đề nhân quả phức tạp mà không phải ai cũng có thể giải quyết được.
Lão đạo sĩ nhìn thấy vị đạo sĩ trẻ tuổi chậm chạp vẫn chưa quay lại chơi cờ, ông ấy cũng đi tới bên cửa sổ, nhìn về phía bên kia đường, nhìn về phía ông chủ Trương và những người khác phía trước ở bên trái, lại thoáng liếc nhìn Đàm Mộ Tinh và những người khác phía sau ở bên phải, ông ấy không khỏi sửng sốt nói: "Này, ta thực sự có bắt gặp phải một tiểu hữu dưới chân núi, còn có những người bạn của tiểu hữu..."
"Tiểu hữu dưới chân núi?" Đạo sĩ trẻ nghi ngờ hỏi: "Có phải gia đình dưới chân núi đó không?"
"Đúng vậy.
À, ngọn núi này từng thuộc về bọn họ, nhưng sau này trở thành của quốc gia." Lão đạo nhìn chằm chằm Đàm Mộ Tinh, lộ ra ý cười chua xót: "Ồ, nói đến nhân quả, ta còn cõng theo nhân quả của cậu ấy nữa."
"Là nhân quả gì ạ?"
"Không gì khác hơn là làm điều xấu với ý định tốt.
Có chút chuyện xấu người trong cuộc không nên biết, nhưng hết lần này tới lần khác lại nghe thấy được.
Đây gọi là số mệnh trêu đùa người khác.
Ta cũng một mực nghĩ lại, nhưng lại không làm cách nào để bù đắp được." Lão đạo sĩ thở dài.
Đạo sĩ trẻ tuổi: "Tại sao không thể để đương sự biết? Nếu người đó biết trước, là không phải có thể xu cát tị hung* sao?"
*: ý là tìm kiếm vận may và tránh tai họa (thành ngữ)
"Tại Uyên à, con còn quá trẻ, có câu nói, người c.h.ế.t đuối đều biết bơi, con cho rằng có thể cầu vận may, tránh khỏi tai hoạ, nhưng nếu như có ám chỉ gì đó thì sao?" Lão đạo sĩ cười khúc khích, "Bây giờ con đã có tất cả các câu trả lời, nhưng một ngày nào đó phép tính cho ra kết quả không thể chấp nhận được, con nên làm gì?"
Đạo sĩ trẻ im lặng một lúc rồi trả lời: "Vậy thì hãy tìm cách giải quyết nó."
Lão đạo sĩ nói: "Nói một cách nhẹ nhàng thì nếu con không tính ra được phương pháp phá giải, thì phải làm sao bây giờ?"
Đạo sĩ trẻ không nói gì.