Rõ ràng hôm nay cô tính sẽ không xảy ra chuyện gì xấu mà.
Đàm Mộ Tinh thở phào nhẹ nhõm nói: "Cô Liễu là một người rất tốt, chắc không phải vì lý do này đâu, bình thường cô ấy cũng không can thiệp vào sở thích của học sinh mà."
"Lần trước trong lớp cậu nói với cô ấy về chuyện bói toán, cô ấy cũng biết mà, cũng có chỉ trích cậu gì đâu."
Đàm Mộ Tinh nhớ rõ lúc ấy cô Liễu đang dọn bài poker cho bạn cùng bàn, nhưng Sở Thiên Lê đã thuyết phục cô ấy không nên uống rượu, nếu thật sự muốn trở mặt, lúc đó cô giáo đã tức giận rồi.
Nếu là một giáo viên khác, Đàm Mộ Tinh có thể sẽ đi cùng, nhưng nếu là cô Liễu thì cậu cảm thấy không đến mức đó.
Trong văn phòng, cô Liễu gần đây có chút rắc rối, cô ấy được học sinh và lãnh đạo công nhận, nhưng nhược điểm duy nhất là gia đình cô ấy đang điên cuồng giục cô ấy kết hôn, khiến cô ấy bực mình không chịu được.
Tuần trước, ban đầu cô ấy hẹn bạn bè đi uống rượu, nhưng trong giờ học lại vô tình bị cuốn vào một cuộc bói toán.
Sở Thiên Lê thẳng thắn nói, cô ấy sẽ bị bạn bè cho leo cây, còn nói uống rượu một mình sẽ lỡ vận đào hoa.
Đúng như dự đoán, sau giờ học cô ấy đã bị cho leo cây, đành thành thật đi về nhà, tình cờ lại gặp người mà gia đình đang mai mối.
Tuy rằng không nói thẳng ra là xem mắt, nhưng thái độ mai mối của hai gia đình khiến cả cô ấy và đối phương đều khá xấu hổ, vội vàng kết thúc buổi gặp mặt.
Cái này gọi là vận đào hoa? Không phải là họa vô đơn chí sao? Cô Liễu liếc nhìn điện thoại, nhìn tài khoản WeChat mới thêm vào, cảm thấy càng ngày càng bối rối, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng nói: "Mời vào."
Cửa vừa mở ra, Sở Thiên Lê nhìn chung quanh, cẩn thận hỏi: "Cô ơi, cô đang tìm em ạ?"
Cô Liễu có chút ấn tượng với học sinh chuyển trường này, Sở Thiên Lê cực kỳ thích ngủ trong lớp, nhưng lại khá thông minh.
Có lẽ cô nghĩ rằng mình đã chép bài rất tốt, lần nào cũng giả vờ làm sai hai câu, thật ra cô Liễu đã sớm biết tỏng rồi.
Đương nhiên, hiện tại cô ấy không muốn quan tâm tới chuyện này, cô ấy gọi Sở Thiên Lê tới đây vì một lý do khác.
Cô Liễu vẫy vẫy tay, ân cần nói: "Vào đi, đừng căng thẳng, cô không có ý làm phiền em, cô chỉ muốn cùng em thảo luận một số vấn đề mà thôi." Sở Thiên Lê đi vào phòng, tìm một cái ghế ngồi xuống, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc đoan trang.
Cô Liễu có vẻ ngạc nhiên: "Em đi học cũng không ngồi thẳng như vậy đâu?" Ấnh mắt Sở Thiên Lê đảo qua đảo lại, pha trò
"Em có nhớ tuần trước em ngủ trong lớp không?" Cô Liễu thấy cô hoảng hốt liền an ủi: "Cô không gọi em đến đây để dạy dỗ, lúc ấy em bói cho cô một quẻ, nói rằng uống rượu sẽ lỡ vận hoa đào."
Sở Thiên Lê thở phào nhẹ nhõm: "Em nhớ ạ."
Cô Liễu miêu tả tình huống của mình, không khỏi nghi hoặc: "Em chắc chắn đây là vận đào hoa sao?"
Sở Thiên Lê kiên quyết nói: "Chắc chứ."
Cô Liễu không ngờ đối phương lại quả quyết như vậy, vội vàng bổ sung: "Nhưng đối phương rất xấu hổ và bài xích, vậy cũng được tính sao?" Sở Thiên Lê gật đầu: "Tính chứ."
Cô Liễu trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cô nghĩ có thể là em không hiểu rồi.
Hai người bọn cô đều rất bài xích với sự sắp xếp của người trong nhà, sao có thể tính được..."
"Tính chứ." Sở Thiên Lê trực tiếp trả lời, ủy khuất nói: "Cô ơi, cô như vậy là không tốt đâu."
Cô Liễu sửng sốt: "Sao lại không tốt"
Sở Thiên Lê không khỏi lẩm bẩm nói: "Khi không có hoa đào thì trách hoa đào không đến.