Gần đây Hạ Thời Sâm cực kỳ bận rộn, luôn ngồi xe về nhà rất muộn, hình như đang tham gia một khóa huấn luyện thi đấu.
Trên bàn cơm, Dư Tân bảo dì Lý để lại thức ăn cẩn thận mới ngồi xuống ăn cơm với Sở Thiên Lê và Hạ Chính Hợp.
Mặc dù bình thường Hạ Thời Sâm ăn cơm chưa từng đáp lời nhưng vị trí ngồi của cậu ấy trống rỗng vẫn có chút kỳ lạ.
Bình thường lúc ăn cơm Sở Thiên Lê luôn bị máy in tức giận trừng mắt, hôm nay không có ai soi mói dáng vẻ của cô nữa thì cô luôn cảm thấy cơm trắng cũng không đủ thơm, vẫn là chọc người ta tức giận rồi ăn cơm càng vui hơn.
Sở Thiên Lê ở trước mặt ba mẹ cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không phách lối như lúc đối mặt với Hạ Thời Sâm.
Hạ Chính Hợp cười nói: "Thời Sâm không ở nhà, Thiên Lê cũng yên tĩnh lại rồi."
Dư Tân: "Hai con ở chung một chỗ luôn ồn ào, mẹ còn sợ các con xảy ra mâu thuẫn, lúc tách ra lại không nói chuyện nữa rồi."
"Không có mâu thuẫn ạ." Sở Thiên Lê nói: "Mặc dù anh trai nghe xong chắc hẳn là tức c.h.ế.t đi được, nhưng con còn hiểu bản thân anh ấy hơn cả anh ấy nữa."
Hạ Thời Sâm đối với nhận thức của bản thân có hạn, nhưng Sở Thiên Lê lại thông qua tử vi nhìn thấy được nhiều thứ hơn, lần trước cô còn kiếm tiền thành công, càng ngày càng tin chắc rằng phán đoán không sai.
Hạ Thời Sâm không ở đây, ba người hiếm khi nói về quá khứ của Sở Thiên Lê, Dư Tân tò mò nói: "Trước đây mỗi khi tan học thì con làm gì?"
"Thật ra thì cũng không khác bây giờ là bao, con đi quanh trường một vòng rồi về nhà, thỉnh thoảng lại ra ngoài với ông giải quyết vấn đề cho người ta..." Sở Thiên Lê suy nghĩ rồi nói: "Kỳ nghỉ thì thời gian ở nhà rất nhiều, con và ông đều khá lười, mỗi ngày đều dựa vào xem bói để phân thắng bại, người thua thì phải quét dọn vệ sinh."
"Giúp người khác giải quyết vấn đề?"
"Nhỏ thì giúp người trong thôn đi tìm gà chạy mất, lớn thì định ngày kết hôn, xây nhà xem phong thủy."
Trên mặt Dư Tân lộ ra vẻ tịch mịch, khổ sở nói: "Thế này cũng thật là giỏi, mẹ cũng chưa từng tiếp xúc qua."
Dư Tân khó có thể tưởng tượng cuộc sống mà con gái phải trải qua, cảm nhận sâu sắc được bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều quá nhiều.
Sở Thiên Lê thấy sắc mặt khác thường của mẹ thì khẽ giọng nói: "Mẹ, con biết mẹ đang nghĩ cái gì, nhưng không giống như mẹ nghĩ đâu."
Dư Tân sửng sốt.
Sở Thiên Lê: "Con và ông học những thứ này giống như đánh bài vậy, nói đến cùng không phải là dạy người làm thế nào để rút được hai quân vua và bốn quân hai, mà là dạy người làm thế nào để dùng số lá bài có hạn đưa ra được lựa chọn tốt nhất."
"Từ trước đến nay những thứ chưa từng có thì không được coi như là bỏ lỡ, đừng có lúc nào cũng nghĩ mình không bốc được bài đẹp, xem trọng lá bài trong tay mình tương đối quan trọng."
Con người luôn có rất nhiều "nếu như" tốt đẹp, nếu như chuyện này không xảy ra thì tốt rồi, nếu như tất cả đều hợp tình hợp lý thì tốt rồi, nhưng trên thế giới chính là có trời xui đất khiến, không toại nguyện nhân ý.
Có vài người sinh ra đã là con cháu nhà giàu có, có vài người sinh ra đã không giữ được sức khỏe, thế sự vô thường.
Sở Thiên Lê chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống trong thôn tệ hại, đúng là điều kiện vật chất không bằng nhà họ Hạ nhưng người chỉ nhìn chằm chằm vào công danh lợi lộc căn bản cũng sẽ vô duyên với đạo này.
Sở Thiên Lê và Hạ Thời Sâm, những người như Dư Tân sẽ không thể nào nói thông được cái này, nhưng người ông hiểu được suy nghĩ của cô đã qua đời rồi.
Hạ Chính Hợp khuấy động bầu không khí, ông ấy nâng ly lên nói: "Thiên Lê còn là nhà triết học nhỏ tuổi đấy! Chúng ta bắt buộc phải cụng một ly!"