"Là gì?"
"Đó là số phận."
Rất lâu về sau Đàm Mộ Tinh cũng không thể quên được bầu trời vàng đỏ như m.á.u ngày hôm đó.
Dưới những áng mây lộng lẫy, bóng đen cô đơn dưới chân cô trải dài vô tận cùng ánh hoàng hôn.
Hai người bước ra ngoài, đứng ở cổng trường chào tạm biệt nhau.
Đàm Mộ Tinh nhìn Sở Thiên Lê lên xe, ngẩng đầu nhìn bầu trời, dụi dụi mắt, cậu luôn cảm thấy mặt trời lặn quá chói mắt, không đẹp bằng bầu trời đầy sao.
Lời nói của cô như những tia lửa nhảy múa, đốt cháy con người ta nhưng lại không để lại dấu vết gì.
Sở Thiên Lê ngồi trong xe chờ đợi.
Không lâu sau, Hạ Thời Sâm vẻ mặt nghiêm túc lên xe, im lặng ngồi sang một bên.
Sở Thiên Lê nhìn vẻ mặt âm trầm của cậu ấy, cô đột nhiên giơ ngón tay lên, bắt đầu làm những động tác ngẫu nhiên trong không khí.
Hạ Thời Sâm không vui, nhưng vẫn chú ý đến động tác nhỏ của cô, nói: "Em lại làm cái gì nữa vậy?"
Sở Thiên Lê giả thần giả quỷ nói: "Em bấm đốt ngón tay tính nhẩm, anh cãi nhau thua người ta rồi."
Rõ ràng là Hạ Thời Sâm bị Thích Diệm làm khó, vừa lên xe đã làm mặt lạnh, toàn thân tỏa ra vẻ không vui.
Hạ Thời Sâm: "..."
Sở Thiên Lê thu lại ngón tay đang giơ lên, cười nói: "Ờm thì, thật ra không cần bấm ngón tay cũng đoán được."
Hạ Thời Sâm: "..."
Hạ Thời Sâm nghiêng đầu về phía cửa sổ, cậu ấy phải ngắm phong cảnh mới bình tĩnh lại được, nếu không sẽ bị cô làm cho tức phát bệnh mất.
Trải nghiệm tồi tệ nhất khi chơi trò chơi là gì?
Chắc chắn không phải là bị kẻ địch g.i.ế.c trong game mà là sau khi bạn bị giết, đồng đội của bạn lại hét lên "Làm tốt lắm".
Thứ sáu này, Hạ Thời Sâm gặp phải quá nhiều chuyện, đầu tiên là bị giáo viên gọi lên gặp, sau đó cãi thua Thích Diệm, cuối cùng còn bị Sở Thiên Lê trêu chọc trên xe.
Từ khi về nhà cậu ấy bắt đầu rơi vào trạng thái tự kỷ, thậm chí còn quên nói với ba mẹ rằng người nào đó truyền bá mê tín ở trường.
Trong phòng khách, Dư Tân thấy Hạ Thời Sâm không nói lời nào đã lên lầu, lo lắng hỏi: "Thời Sâm làm sao vậy?"
Sở Thiên Lê đang ngồi trên sô pha nhàn nhã xem TV, không chút quan tâm nói: "Hôm nay anh trai cãi nhau thua học sinh hạng nhất, người ta nói anh ấy kém người ta hai điểm, chắc là anh ấy về phòng làm bài thi rồi."
Hạ Chính Hợp sửng sốt: "Ồ, giỏi vậy sao?"
Dư Tân lo lắng đi lên tầng hai, gõ cửa phòng Hạ Thời Sâm, nhắc nhở: "Thời Sâm, hôm nay đừng học muộn quá, ngày mai phải gặp chú hai đó." Ngày hôm sau, Sở Thiên Lê và những người khác đến thăm Hạ Viễn Dương để họp mặt gia đình.
Trước lạ sau quen, Sở Thiên Lê đã nắm rõ được gia thế và tính cách của chú hai.
Điều Hạ Viễn Dương quan tâm nhất là đầu tư, không nhất thiết phải kiếm được bao nhiêu tiền, mà là do chú ấy về muốn tận hưởng nó.
Trên bàn ăn, Sở Thiên Lê quan sát sắc mặt Hạ Viễn Dương, có chút do dự: "Chú hai, tối qua chú không ngủ sao?"
"Sao mà ngủ được?" Hạ Viễn Dương bất đắc dĩ cười cười: " Cháu hỏi Thời Sâm xem, chắc thằng bé cũng không ngủ đâu."
Sở Thiên Lê nhìn Hạ Thời Sâm: "Anh ơi, tối qua anh không ngủ à?" Hạ Thời Sâm hiếm khi xuống tinh thần, nói có lệ: "... Ngủ không ngon." Hôm qua Hạ Thời Sâm tức giận trằn trọc suốt đêm, mãi không ngủ được.
Hạ Viễn Dương chặc lưỡi nói: "Xem đi, chú đoán thằng nhóc này cũng không ngủ được mà!"
Sở Thiên Lê: "Tại sao?"
Hạ Viễn Dương thở dài: "Aiii, cháu không biết tuần trước thị trường tiền tệ sôi động thế nào đâu.
Chú nghe lời cháu tập trung vào nửa cuối tuần nhưng vẫn không chớp được cơ hội.
Lúc ấy thấy có chuyển biến tốt, chú lập tức thu tay lại cho an toàn, ai ngờ vừa thu tiền xong thì nó đã tăng lên bao nhiêu rồi."