Ông chủ Trương nhất quyết muốn gặp và nói chuyện một lần với Sở Thiên Lê, mặc kệ cuối cùng cô có nhận việc này hay không thì quy trình chính thức vẫn luôn tuân theo.
Ông ta hoàn toàn là có chuẩn bị mà đến, ngay tại chỗ lấy tài liệu về sự việc và trực tiếp báo cáo ngày tháng năm sinh của ông ta, như sợ bỏ sót điều gì.
"Đại sư, trước hết xin cô hãy xem những thứ này đi, có cái gì cần thì cứ hỏi." Ông chủ Trương trầm giọng nói, có lẽ ông ta đã bận tâm chuyện này lâu rồi, có cảm giác giống như bị bệnh nặng quá vội vàng đi khám bệnh.
Ý định ban đầu của Sở Thiên Lê là khách khí một lúc rời đi, cô tiếp nhận ngày tháng năm sinh của ông chủ Trương, nhưng sau khi đọc tài liệu xong thì sững sờ ngay tại chỗ, cô chợt hiểu ra lý do tại sao các vị đồng nghiệp khác lại không nhận củ khoai lang phỏng tay này.
Ông chủ Trương lo lắng nhìn chằm chằm Sở Thiên Lê, cố gắng tìm ra manh mối từ biểu cảm vi mô của cô, e sợ đối phương cau mày, quả quyết cự tuyệt.
Một lúc sau, Sở Thiên Lê cười khúc khích: "Ông chủ Trương, lẽ ra phải có người nói cho ông biết hậu quả của việc này mới đúng chứ?"
Ông chủ Trương hoảng hốt nói: "Những người khác xác thực nói việc này không dễ giải quyết, nhưng tôi tin tưởng đại sư như cô khẳng định không thành vấn đề, đại sư chỉ cần mở miệng ra giá, tôi mất hết tài sản cũng được..."
Ông chủ Trương đã bị từ chối quá nhiều lần, ông ta sợ Sở Thiên Lê cũng sẽ không sẵn lòng chấp nhận việc này.
Sở Thiên Lê ngước mắt nhìn ông ta, cô bình tĩnh nói: "Ý của tôi không phải là ông đi cầu đại sư khác, hơn mười năm trước người kia cũng không có nói cho ông biết hậu quả sao?"
Ông chủ Trương nghe vậy thì sửng sốt, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Sở Thiên Lê, đột nhiên ông ta cảm thấy lòng bàn chân ớn lạnh.
Ông ta đã đến bái phỏng các đại sư huyền học từ nam ra bắc nhưng không ai đứng ra vạch trần chân tướng.
Cô bé này thật sự có bản lĩnh.
Sở Thiên Lê không vui nói: "Ông đang gian lận, tôi không thích người trong trò chơi gian lận, sẽ không công bằng với người khác."
Bình thường Sở Thiên Lê không phải hi hi ha ha thì là không nghiêm túc, hoặc là làm ra vẻ ân cần chu đáo trong việc làm ăn.
Đôi mắt của cô lúc nào cũng như đang chìm trong nước lạnh, ngay cả giọng nói cũng lạnh thấu xương.
Đàm Mộ Tinh sửng sốt, hiếm khi cậu thấy bạn cùng bàn không vui như vậy, quả thực giống như là biến thành một người khác.
Ông chủ Trương lạnh sống lưng, trán đổ đầy mồ hôi, nhìn cô gái trẻ có khuôn mặt dịu dàng như đang nhìn một vị thần chân chính, trong nháy mắt hoảng sợ hai chân khuỵu xuống, nặng nề quỳ trên mặt đất.
Ông chủ Trương đối mặt với Sở Thiên Lê, bắt đầu quỳ lạy không ngừng rồi buồn bã nói: "Xin hãy giúp tôi! Tôi, ngay từ đầu tôi cũng tin những lời nói ma quỷ của ông ta.
Trong lúc nhất thời bị quỷ mê hoặc tâm trí nên mới như vậy, ông ta chưa bao giờ nói với tôi những điều này mà!"
Sở Thiên Lê trào phúng: "Ông ta không nói cho ông biết sao?"
Ông chủ Trương không dám lên tiếng, tiếp tục hung hăng dập đầu, giống như muốn đập vỡ sàn nhà.
Hà Kiến Bình vừa mới rót trà cho mọi người xong, lúc này ông ấy vô cùng kinh ngạc, cả kinh nói: "Đây lại là làm sao vậy?"
"Chú Hà, ông ta đã lấy thứ mà không nên lấy, nên mới xảy ra chuyện như này." Sở Thiên Lê thản nhiên nói, "Cháu rất ghét việc học, làm bài tập về nhà thì qua loa cho xong, nhưng chưa bao giờ gian lận trong thi cử.
Ông cảm thấy là ông đã kiếm lời, nhưng thực sự thì ông lại đặc biệt ngu ngốc."
Ông chủ Trương đã đi đường tắt dựa vào thuật số, ông ta cướp đoạt của cải không thuộc về mình, hiện tại chẳng qua chỉ là trả lại tất cả mà thôi.