Chiếc cốc nổ tung tại chỗ dưới nhiệt độ cao, giống như một màn pháo hoa lộng lẫy! Tại lầu hai, Dư Tân và cô Lý nghe tiếng động thì có chút lo lắng. Họ ngó nhìn xung quanh, băn khoăn về tình hình dưới lầu: “Hình như có tiếng gì đó phải không?” Sở Thiên Lê từ tốn nói: “Anh trai vừa nói muốn cha mẹ gọi bác sĩ đến.” Có lẽ anh ấy đã chuẩn bị tinh thần sau khi nghe bói toán.
Dư Tân hỏi: “?” Dưới lầu, Hạ Chính Hợp vừa gọi cho nhà trường xong thì tiếp tục gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra vết thương cho Hạ Thời Sâm. Dư Tân và cô Lý cùng xuống lầu xem xét tình hình của cậu và phòng bếp. May mắn thay, Hạ Thời Sâm không bị thương nặng, chỉ có gương mặt bị xước với vết m.á.u mờ như mèo cào.
Dư Tân hoảng hồn nhìn Hạ Thời Sâm: “Đứa trẻ ngốc này, con cần gì cứ nói với cô Lý. Sao lại đi rót nước sôi vào cốc thủy tinh thế!” Cô Lý tự trách: “Ôi chao, lỗi do tôi, quên nhắc mọi người rằng máy này không dùng để lấy nước uống hàng ngày, vì nhiệt độ nước rất cao…” Chiếc máy này chỉ dùng cho nấu bếp, bên ngoài cũng có thiết bị lọc nước.
Nếu không phải vì đi tìm cái cốc, Hạ Thời Sâm cũng sẽ không vào bếp. Sàn bếp lộn xộn với mảnh vỡ và nước văng tung tóe, toàn thân Hạ Thời Sâm chật vật. Cậu cảm thấy xấu hổ trước sự quan tâm của người lớn, ước gì có thể chui vào một góc đất nào đó, đồng thời cũng cảm thấy hoang mang.
Liệu đây có phải là một sự trùng hợp? Ban đầu, cậu nghĩ Sở Thiên Lê là kẻ báo thù, sau đó lại nghi ngờ cô là kẻ khờ khạo, giờ đây lại thấy cô giống như một đặc công, thao túng mọi chuyện từ xa. Cậu không tài nào hiểu nổi. Đáng lẽ tranh đấu giữa các gia đình giàu có phải là đấu trí, sao mới ngày đầu đã thành đánh nhau như thế này?
Đầu cậu rối bời, cảm giác như muốn thốt lên “Hủy diệt đi, hỡi thế giới này”.
Trong phòng ngủ lầu hai, Sở Thiên Lê khá hài lòng với không gian mới của mình. Ánh sáng tràn ngập, giường đệm mềm mại, kệ sách và bàn học bằng gỗ xa xỉ. Ở một góc là chiếc đệm lông nhung, nơi cô có thể nép mình đọc sách và chơi game. Phòng ngủ còn có phòng thay đồ và nhà vệ sinh riêng.
Mọi thứ của cô đã được sắp xếp từ sớm, dĩ nhiên không có nhiều. Cô nằm ngã lên giường lớn, cảm giác thật thoải mái. Sở Thiên Lê đã xuyên sách mười mấy năm, cuối cùng cũng trải nghiệm được cuộc sống nhà giàu, phần nào xoa dịu nỗi hụt hẫng khi rời xa quê hương. Cô từng là một nhà chiêm tinh học nổi tiếng nhưng lại mất sớm, mang theo ký ức kiếp trước vào thế giới này, nơi cô mang tên “Sở Thiên Lê”.
Chẳng bao lâu, cô phát hiện ra sự khác thường của cơ thể mới và bắt đầu suy luận vận mệnh cuộc đời của nguyên thân dựa trên bản đồ sao. Vận mệnh này rất giống với một nhân vật trong một bộ tiểu thuyết, đến tên cũng không khác gì, đều là Sở Thiên Lê.