Cho nên cậu ấy mới cảm thấy Sở Thiên Lê đang đoán mò, có khi cô còn không xem tin tức.
Hạ Viễn Dương nhìn vào màn hình, sắc mặt ông ấy đột nhiên ngẩn ra, sau đó đột ngột ngồi thẳng dậy, lẩm bẩm nói: “Ấy, bong bóng thị trường lương thực nổ tung, giá đậu nành tăng lên đến mức cao nhất trong năm năm nay?”
Hạ Thời Sâm: “?”
“Giá của ngô và lúa mì cũng tăng vọt đến mức cao mới trong nhiều năm nay...” Hạ Viễn Dương như có điều suy nghĩ chống cằm: “Đây là tín hiệu bùng phát lạm phát? Hay là lại có người lợi dụng lăng xê?”
Điều này đúng thật là bất ngờ, xem ra có người đang thao túng thị trường.
Hạ Thời Sâm: “???”
Quả thật là thị trường nông sản có rất nhiều quỹ vốn, thậm chí có thể khiến cho giá cả lương thực tăng giảm mạnh trong thời gian ngắn, nhân tố không xác định ảnh hưởng tới thị trường có cực nhiều, có rủi ro tài chính khá cao.
Nhưng Sở Thiên Lê đến cả thuật ngữ cũng không hiểu, thế mà cô lại có thể đoán trúng kết quả.
Hạ Viễn Dương cũng không có cách nào gọi nó là chiến lược hoàn hảo, dù sao thì nhân tố do con người gây ra không có cách nào loại bỏ được, một khi có người cố ý thao túng giá lương thực, vậy thì sẽ xuất hiện tình huống thị trường xuất hiện phản quy luật.
“Nhìn thế này thì có vẻ tiếp theo giá lương thực sẽ giảm mạnh.” Hạ Viễn Dương dự đoán xong xu thế của giá lương thực lại bất lực cười khổ: “Nhưng đúng là một tuần nay đã tăng vọt.”
Hạ Viễn Dương dựa vào kinh nghiệm mười mấy năm hành nghề để suy diễn phán đoán, nhưng Sở Thiên Lê vừa nãy chỉ là tùy tiện ném xúc xắc thôi nha!
Đầu Hạ Thời Sâm bây giờ cứ ong ong, nhận thức trong quá khứ của cậu ấy đã hoàn toàn vỡ nát.
Cậu ấy là người theo chủ nghĩa duy vật, tâm trạng của cậu ấy đã sụp đổ rồi.
Hạ Thời Sâm sải bước đi tới bên cạnh Hạ Viễn Dương, cậu ấy nghiêng người nhìn vào màn hình, đến bây giờ thì con ngươi khẽ run lên: “Không thể nào, mê tín phong kiến làm sao có thể chiến thắng phân tích chuyên nghiệp được...”
Cậu ấy tuyệt đối không thể nào chấp nhận loại chuyện này, điều này đại biểu cho kiến thức cậu ấy học được hoàn toàn không có giá trị.
Sở Thiên Lê giống như bị giẫm phải đuôi vậy, cô lập tức nổi khùng lên giọng nói chấn động: “Cái gì gọi là mê tín phong kiến? Tại sao anh lại vô cớ buộc tội cho người khác như vậy?”
Cho dù cô là tín đồ của chủ nghĩa Mác thì cũng không nghe nổi những lời này.
Hạ Thời Sâm chỉ xúc xắc trên bàn, hiếm khi nâng cao âm lượng nói: “Vậy em giải thích xem căn cứ khoa học của thứ đồ này là gì?”
Cậu ấy không tin xúc xắc có thể có liên hệ hợp lý với thị trường chứng khoán.
Sở Thiên Lê không cam lòng yếu thế, cô dựa vào lý lẽ phản bác: “Đây là chiêm tinh! Anh có thể hiểu là phân tích về bói toán dựa vào số liệu lớn, nếu như đã là phân tích dựa vào số liệu thì tại sao lại không khoa học chứ?”
Chiêm tinh bói toán và phân tích số liệu không phải đều là thu thập tin tức, tìm kiếm đặc trưng, tổng kết quy luật sao, rõ ràng chính là chuyện tương tự nhau, từ phi là vấn đề về cách gọi.
Hạ Thời Sâm: “?”
Hạ Chính Hợp bừng tỉnh hiểu ra: “Hình như ba hiểu rồi, nhà chiêm tinh sư đó chính là người phân tích số liệu.”
Sở Thiên Lê chống nạnh: “Không sai, ba còn là người làm internet đó, cho nên thật ra là con có nguồn gốc gia đình học giỏi đấy!”