Công ty ban đầu dự định tổ chức buổi lễ ra mắt cho các thực tập sinh, nhưng bây giờ không hiểu sao lại biến thành kế hoạch nghề nghiệp, thông báo cho mọi người vào phòng để bàn bạc chi tiết.
Trước khi nhóm nhạc nam ra mắt có rất nhiều việc phải làm, trưởng nhóm cũng thường nói chuyện với những người mới đến nên các thực tập sinh không cảm thấy bất thường.
Trong phòng, Sở Thiên Lê đã cởi áo khoác đồng phục học sinh, mặc quần áo bình thường, tâm trạng không yên, do dự nói: "May mắn là một cái máy khuếch đại, nhưng nếu bản thân không có năng lực thì dù sao cũng vô dụng.
Tớ cảm thấy cậu vẫn cần phải hiểu, tớ không thể kiểm soát vận mệnh của người khác, chỉ có thể cho họ lời khuyên."
Những người khác cảm ơn sự giúp đỡ của nhà chiêm tinh, nhưng về bản chất vận mệnh của chính mình là do chính mình kiểm soát, chưa bao giờ nghe nói có ai hoàn toàn dựa vào người khác.
Khâu Tình Không hoàn toàn đồng ý: "Được được được, không thành vấn đề, cô giáo chỉ cần cho tớ gợi ý là được, cây hái tiền trong tương lai của tớ dựa vào cậu mà tìm!"
"Nhưng trước khi cậu trồng cây cần phải sàng lọc cây giống trước chứ?" Sở Thiên Lê nức nở nói: "Chiêu bài bất bại của tớ cuối cùng cũng bị đập nát, tớ đã đoán trước sẽ có ngày này, nhưng không ngờ lại đến sớm thế..."
Đáng lẽ ngay từ đầu cô không nên nợ Khâu Tình Không một ân tình, tính toán mọi thứ, cô vẫn bị nhóm nhạc nam giải trí trong nước đẩy vào ngõ cụt.
Đàm Mộ Tinh trấn an: "... Nén bi thương."
Các thực tập sinh đã cho trước giờ tử vi, có người không biết thời gian cụ thể nên chỉ đưa ngày tháng đủ dùng.
Khâu Tình Không in thông tin của bọn họ ra, chất thành một chồng trước mặt Sở Thiên Lê, chờ đợi cuộc trò chuyện tiếp theo.
Các thực tập sinh chuẩn bị ra mắt lần lượt bước vào phòng, Sở Thiên Lê hoàn toàn không thể phân biệt rõ mặt của mỗi người, may mà tử vi khác nhau nên cô không bị nhầm lẫn, có thể phân biệt rõ ràng.
ebookshop.
vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Một thực tập sinh bước vào phòng, ngồi trước mặt ba người, tư thế ngồi rất trang nghiêm.
Vừa xem thông tin tử vi, Sở Thiên Lê vừa tò mò hỏi: "Vì sao muốn trở thành thần tượng?"
Gương mặt nam thực tập sinh tràn đầy sự chân thành, đĩnh đạc nói: "Tôi đã có ước mơ được đứng trên sân khấu từ khi còn nhỏ.
Khi còn nhỏ, tôi rất thích ca hát và nhảy múa cho mọi người xem, tôi đến công ty luyện tập là muốn cho nhiều người xem hơn.
Tôi hy vọng một ngày nào đó tôi có thể khiến công ty và người hâm mộ của tôi tự hào về tôi..."
Sở Thiên Lê nghe một tràng: "?"
Sở Thiên Lê vội vàng ngăn cản: "Dừng, dừng, dừng, xin lỗi, có lẽ cậu đã nhầm lẫn ở đâu rồi, chúng tôi đây không phải là tiết mục phỏng vấn, tôi cũng không hiểu quy tắc tuyển tú, tôi chỉ muốn hỏi "Tại sao cậu muốn trở thành thần tượng’?"
Ánh mắt của thực tập sinh trôi về một phương hướng không xác định, ánh mắt kiên định, sâu sắc nói: "Đây là giấc mơ của tôi."
Sở Thiên Lê cúi đầu nhìn xem tử vi, sau đó ngẩng đầu nhìn người đối diện, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Ơ? Có phải tôi lấy nhầm thông tin tử vi không? Nhưng nhìn từ tử vi tôi có thể thấy rằng cậu là người tương đối an nhàn, hơn nữa không mấy hứng thú với việc học tập, làm việc đều thuận theo tự nhiên, thực sự không... à, hoặc là nói không hào hứng lắm với sân khấu nhỉ?"
Thực tập sinh thẳng thừng nói: "Không, nhất định tôi không nói dối.
Sân khấu là ước mơ lớn nhất của tôi!"
Sở Thiên Lê lắc đầu: "Không, tử vi tuyệt đối không nói dối.
Ước mơ lớn nhất của cậu chính là thoải mái mà kiếm tiền."
Thực tập sinh đau lòng: "Cô không thể phủ nhận ước mơ của tôi!" Sở Thiên Lê giả vờ rơi lệ: "Cậu không thể phủ nhận sự chuyên nghiệp của tôi!"