Trên bàn cơm, cả nhà đều vui vẻ ăn cơm, Hạ Chính Hợp quan sát vẻ mặt của Sở Thiên Lê, cẩn thận từng li từng tí hỏi cô: “Thiên Lê, con có muốn đổi lại họ không?”
Sở Thiên Lê mới vừa trở về, còn rất nhiều thủ tục vẫn chưa làm xong, muốn đổi tên rất dễ dàng.
Hai ba mẹ cảm thấy Hạ Thời Sâm không cần đổi tên, nhưng sợ Sở Thiên Lê không có cảm giác có nơi thuộc về nên lúc này mới đưa ra chủ ý như vậy.
Dư Tân lo lắng nhìn Sở Thiên Lê, chỉ có Hạ Thời Sâm là như ngồi trên bàn chông, cậu ấy cảm thấy mình giống y như một người ngoài cuộc.
Sở Thiên Lê từ chối: “Không cần đâu ạ, Hạ Thiên Lê và Dư Thiên Lê cũng không dễ nghe, họ nào mà chẳng phải là người một nhà.”
Hạ Thời Sâm nghĩ bụng, đây không phải là nói cậu ấy họ Hạ cũng không phải người một nhà sao, hay cho một chiêu lấy lùi làm tiến.
Dư Tân nhẹ nhàng nói: “Thật sự không cần sao?”
Sở Thiên Lê: “Không cần, so với chuyện này thì con có chuyện càng quan trọng hơn.”
Hạ Chính Hợp: “Chuyện gì?”
Sở Thiên Lê ngoan ngoãn chớp mắt, cô dùng ngón tay làm động tác đếm, đáng thương nói: “Ba, mẹ, nghèo, tiền.”
Ân cần hỏi han không bằng ném một đống tiền, một khi cô đã trở về hào môn vậy thì có chút đồ muốn mua.
“...” Hạ Thời Sâm đối mặt với chiêu trò làm nũng của cô thì chỉ cảm thấy nắm đ.ấ.m của mình cứng lại.
Hạ Chính Hợp và Dư Tân chưa từng thấy cách xin tiền tiêu vặt như thế này, nhất thời đều cởi mở bật cười, tất cả đều cảm thấy mới mẻ.
Hạ Thời Sâm luôn là thiếu niên già dặn, nghiêm túc chững chạc, căn bản không bao giờ làm ra loại chuyện chọc cười như thế này.
Bầu không khí trên bàn ăn cũng lập tức sôi động hơn, Dư Tân dở khóc dở cười đứng dậy dịu dàng nói: “Mẹ đã chuẩn bị điện thoại cho con rồi, còn làm cho con một cái thẻ, bây giờ sẽ dạy con dùng thế nào.”
“Cám ơn mẹ.” Sở Thiên Lê giống y như cái đuôi nhỏ, đôi mắt cũng phát sáng từ lâu, cô đi theo sau Dư Tân, rõ ràng là không thể đợi được nữa rồi.
Hạ Chính Hợp cười nói: “Hôm qua đã đồng ý với con rồi, xem ra ba nên phát hồng bao rồi, không thể để các vì sao nói dối.”
Sở Thiên Lê giọng nói vui vẻ: “Cảm ơn ba, cảm ơn các vì sao.”
Toàn bộ quá trình Hạ Thời Sâm đều không nói một lời nào, ngược lại cậu ấy cũng không có ý kiến gì với việc cho tiền, trong nhà chưa từng thiếu sinh hoạt phí của cậu ấy, thậm chí còn đặc biệt chuẩn bị tài khoản và số tiền dư dả để cậu ấy nghiên cứu thị trường chứng khoán.
Chỉ là cậu ấy không thích ứng được với bầu không khí gia đình, cô có thể dẻo miệng làm trò dỗ ba mẹ vui vẻ, cho dù cậu ấy có căng da đầu ra thì cũng không thể làm ra được loại chuyện này, đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác thất bại bực bội.
Cậu ấy biết loại thái độ này không tốt, nhưng cậu ấy không khống chế được mà sinh ra loại ảo giác bị gạt bỏ.
Bọn họ là m.á.u mủ ruột già, là người một nhà vui vẻ hòa thuận, mà cậu ấy lại chỉ là một người khách qua đường hoàn toàn xa lạ, không có chút ràng buộc nào.
Đôi mắt Hạ Thời Sâm ảm đạm, cố gắng kìm nén không để lộ ra sự cô đơn.