Beta: Boss Sơ
Tên mập đã cởi giày ra, lúc này sắc mặt cậu ta vô cùng khó coi để chân trần đứng đó. Thấy Trương Dương đi đến, tuy thân hình cậu ta tên mập nhưng vẫn lao như bay đến nắm cổ áo Trương Dương, “Thằng kia mày chơi ông đúng không?”
“Cái… Cái gì?”
Tên mập ấn đầu cậu ta xuống bắt cậu ta nhìn giày mình: “Mày nhìn đi! Đây là máu gì?”
“Máu?”
Trương Dương bị ép phải nhìn đôi giày trên đất.
“Tôi… Tôi thấy trong phòng bếp có hầm canh gà, chắc là… Chắc là máu gà.” Trương Dương bị cổ áo siết chặt, khó khăn nói, “Tôi nói với mẹ tôi là các cậu muốn đến nên chắc bà ấy giết gà để tiếp đón các cậu, nhưng chúng ta về trễ…”
Trên giày dính đầy bùn, còn có thể thấy một ít lông gà nhỏ, chắc đúng là máu gà thật.
Chỉ là tên mập vẫn cảm thấy buồn nôn không chịu nổi, mặc dù Trương Dương đã giải thích nhưng cậu ta vẫn không thể hết giận: “Ông thấy mày cố ý thì có, cố ý bảo ông qua bên kia đi vệ sinh!!”
“Không, không có, trong nhà chỉ có mỗi một cái nhà vệ sinh đó…”
“Mập mạp.” Triệu Thần lên tiếng: “Nửa đêm rồi, đừng đánh thức chú dì.”
Tên mập không muốn dễ dàng buông tha cho Trương Dương nhưng Triệu Thần đã lên tiếng, cậu ta cũng chỉ có thể cười lạnh buông Trương Dương ra.
“Ngẩn người ra đó làm cái gì? Mày muốn bọn này đói chết à?” Tên mập thấy Trương Dương đứng im, nhấc chân đá cậu ta một cái: “Có ai tiếp đãi khách như mày không?”
Trương Dương vâng vâng dạ dạ đáp, rời khỏi nhà chính.
Ngân Tô im lặng không lên tiếng nhìn đám NPC. Bọn họ có vẻ cũng đã quen với hành vi của tên mập, chắc hẳn trước kia Trương Dương thường xuyên bị bắt nạt như vậy.
Trên đường tới đây, không có NPC nào vênh mặt hất hàm sai khiến những người khác, chắc hẳn trong đội chỉ có mỗi Trương Dương là bị bắt nạt.
Hơn nữa điểm đến của chuyến đi này là quê của Trương Dương.
Rõ ràng Trương Dương đang cố ý đưa bọn họ vào chỗ chết.
Hiển nhiên những người chơi khác cũng ý thức được tầm quan trọng của NPC Trương Dương này. Trình Tinh tìm cớ rời khỏi nhà chính, đi qua phòng bếp.
***
***
Không lâu sau Trương Dương bưng một vài món ăn lên.
Trình Tinh về trễ hơn, mọi người đều cố hết sức giữ bình tĩnh, không ai hỏi gì, chuẩn bị ăn gì đó trước.
Thức ăn Trương Dương mang lên có vẻ không phải đồ mới nấu kết hợp với lời hồi nãy cậu ta nói thì rất có thể đây là những món mẹ Trương đã làm để tiếp đãi bọn họ nhưng bọn họ tới trễ.
“Mọi người chấp nhận ăn tạm một chút.” Trương Dương có vẻ hơi ngượng ngùng: “Trong nhà không có món gì ngon, chỉ có một chút cơm nhà, mong mọi người không chê.”
Thức ăn trên bàn trông không quá là ngon miệng nhưng vẫn có cá có thịt đẩy đủ, thật ra cũng không coi là tệ.
Đối với những người chơi đã quen nhìn đống nguyên liệu nấu ăn lung tung lộn xộn trong phó bản thì đây đã là thức ăn bình thường lắm rồi.
Chắc là người chơi có đạo cụ có thể xác định mấy thứ này ăn được nên mọi người đều chuẩn bị động đũa.
Ai ngờ Liễu Lan Lan không chấp nhận được, gạt gạt bới bới thức ăn trên bàn, “Mấy cái này mà ăn được á? Sao các cậu có thể nuốt trôi được vậy, lợn còn được ăn ngon hơn ấy!!”
Cô ta còn không quên chỉ mấy người chơi khác đã chuẩn bị ăn.
Người chơi: “…” Bây giờ bọn họ sắp đói chết rồi đây này, làm gì có chuyện nuốt không trôi? Bọn họ chỉ muốn ăn cơm thôi, sao cũng bị giận chó đánh mèo vậy.
Người chơi đều vô cùng khoan dung với NPC nhưng vẫn hơi do dự về việc nên tiếp tục ăn hay dừng lại.
Không ăn, đói.
Ăn… Sẽ chọc giận NPC này, lỡ như cô ta không nói lý lẽ rồi dẫn đến Debuff, bọn họ cũng hết cách.
Nhưng Ngân Tô lại không hề khoan dung với NPC chút nào, cô mặt không cảm xúc nhìn sang: “Cô ăn cám lợn rồi à? Không ngờ nhà cô lại khó khăn như vậy đấy.”
Liễu Lan Lan: “???”
Liễu Lan Lan tức giận trừng to đôi mắt đẹp, đập bàn chỉ tay vào cô: “Lộ Dao, cô nói cái gì thế hả? Ai ăn cám lợn?”
“Không ăn thì sao cô biết lợn còn được ăn ngon hơn thế này?” Lô Khê rất hiểu chuyện đứng bên cạnh châm dầu vào lửa, “Không ngờ có người trồng thì sáng sủa xinh xắn mà lại lén đi ăn cám lợn đấy.”
“Cô… Các cô!” Liễu Lan Lan tức đến đỏ bừng mặt, cuối cùng dậm chân, hu hu chạy đi.
“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc!” Lô Khê hừ một tiếng, một lát sau mới nhớ tới Ngân Tô từng nói bắt nạt cô ta đến phát khóc, quả đúng là nghe khá hay đấy.
Từ trước tới giờ, Lô Khê với Liễu Lan Lan chưa từng hợp nhau nên đám NPC đều không cảm thấy có vấn đề gì.
Liễu Lan Lan chạy đi, Triệu Thần chỉ là nhíu mày liếc mắt nhìn Lô Khê cùng Ngân Tô một cái, sau đó đứng dậy đuổi theo.
Tên mập hung dữ quát Lô Khê ra mặt cho Liễu Lan Lan: “Lô Khê, sao cô lại nhằm vào Lan Lan.”
“Không nhằm vào cô ta chẳng lẽ nhằm vào cậu à?” Lô Khê hệt như một con nhím, gặp ai cũng đâm không phân biệt địch ta, “Tôi không giống một số người, thích làm lốp xe dự phòng cho người khác.”
Tên mập trầm mặt.
“Được rồi, đừng chạm vào nỗi đau của người khác nữa, không lịch sự lắm đâu.” Lúc này Ngân Tô giống một người tốt đứng ra giữ Lô Khê lại, “Đồ ăn sắp nguội hết rồi, mau ăn cơm đi.”
Lô Khê trừng tên mập một cái rồi vùi đầu ăn cơm.
Mập mạp bị Lô Khê châm chọc, bực mình đến mức ăn không ngon. Cậu ta ngồi được một lát, cuối cùng đứng dậy rời nhà chính.
Chúng người chơi: “…”
Bọn họ cho rằng bữa cơm này phải ăn thật cẩn thận, nào ngờ chưa gì đã đi mất ba người!!
“Ăn cơm đi.” Ngân Tô thấy mấy người chơi kia nhìn cô, rất có phong thái chủ nhà đứng ra tiếp đón: “Đừng khách sáo, cứ ăn cho no đi.”
“…”
Đảo khách thành chủ đỉnh quá!!
***
***
Không có cái loa phường Liễu Lan Lan, bữa cơm này thoải mái hẳn ra. Đến khi bọn họ ăn xong, Triệu Thần với Liễu Lan Lan vẫn chưa quay lại, còn tên mập thì đang ngồi trong sân bên ngoài nhà chính, mặt trầm xuống, rõ ràng là vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Cơm nước xong xuôi, Trương Dương dẫn bọn họ vào ngủ phòng.
Khi ra nhà chính, bọn họ đã thấy Liễu Lan Lan cùng Triệu Thần đang đứng ngay trước cổng. Gương mặt Ngân Tô lộ vẻ tiếc nuối, cứ tưởng cô ta sẽ chạy ra ngoài cơ.
“Bởi vì số lượng phòng trong nhà có hạn nên chỉ có thể để nam ở với nam, nữ ở với nữ.” Trương Dương nhỏ giọng giải thích, giống như sợ bọn họ tức giận: “Mọi người tạm chấp nhận một chút nhé?”
Hai căn phòng liền kề nhau, bố cục bên trong cũng không khác nhau lắm, chỉ có phương hướng là khác.
Rõ ràng hai căn phòng đã được sửa sang lại, tuy điều kiện bình thường nhưng đệm chăn trên giường có vẻ rất sạch sẽ.
Trương Dương lại dặn dò một câu: “Bởi vì nơi này là nông thôn nên trên ngọn núi gần đây có thể sẽ có một vài con thú hoang, nếu ban đêm nghe thấy âm thanh kỳ quái gì đó thì tốt nhất là không nên ra ngoài.”
Những người chơi khác đều đang nghĩ về những lời này còn Ngân Tô thì hỏi thẳng luôn: “Nếu ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì?”
Trương Dương: “Có thể sẽ gặp phải thú hoang.”
Ngân Tô tò mò: “Thú hoang ở đây có những con gì vậy?”
“Sói, gấu đủ loại… Nghe nói còn có cả hổ nhưng tôi chỉ được nghe người lớn nói hồi còn nhỏ thôi chứ vài chục năm rồi không ai gặp hổ hết.”
Trương Dương nói xong, trực tiếp chuyển đề tài: “Để tôi đi múc nước rửa mặt cho mọi người, mọi người vào phòng tham quan trước đi.”
“Trương Dương, tôi muốn đi vệ sinh.” Lô Khê gọi Trương Dương lại, “Dao Dao, cậu đi không?”
Ngân Tô lắc đầu: “Không đi.”
“Đi thôi.”
Lô Khê đi theo Trương Dương, trước cửa phòng cũng chỉ còn lại đám người chơi.