Beta: Qing
“Những cái này đã bị người khác chọn rồi sao?” Ngân Tô chỉ những lồ ng kính trống kia.
“Đúng thế.”
“…” Xem ra ngoại trừ người chơi thì còn có NPC, hơn nữa những NPC này lại gia nhập công ty trước bọn họ.
“Tại sao họ lại được chọn trước?” Vì cảm thấy chỗ làm việc rất bất công nên nhân viên mới bắt đầu ồn ào, cô khó chịu nhìn nhân viên lễ tân số một: “Họ có chỗ nào cao quý hơn chúng tôi?”
Nhân viên lễ tân số một không ngờ Ngân Tô lại đột nhiên tức giận, lý do nổi giận còn không theo lẽ thường, cô ta sửng sốt một lát rồi nói: “Họ báo danh trước…”
“Báo danh trước thì sao? Nếu tất cả mọi người đều đã cùng gia nhập công ty thì phải công bằng công chính. Những thứ này đã bị chọn hết rồi, đây không phải là đang ức hiếp tôi sao? Tôi mặc kệ, tôi không muốn chọn lại mấy thứ bỏ thừa này!!”
Nhân viên quầy lễ tân số một không bị Ngân Tô uy hiếp, ánh mắt càng âm u: “Xin cô đừng gây sự vô lý, nhanh chóng chọn hạt giống ước mơ của cô…”
Ngân Tô cố ý “Wow” một tiếng: “Các cô phân biệt đối xử với tôi mà còn nói tôi cố tình gây sự?”
Sắc mặt lễ tân số một ngày càng u ám, nhắc lại: “Hy vọng cô đừng gây sự vô lý, nhanh chóng chọn hạt giống ước mơ của cô.”
Ngân Tô khoanh tay, như một cường giả chỉnh đốn lại nơi làm việc, gặp chuyện bất bình dũng cảm lên án: “Tôi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Nếu các người không lấp đầy chỗ này thì tôi sẽ không chọn.”
“Vậy thật đáng tiếc, cô không thể gia nhập công ty của chúng tôi.” Lễ tân số một ngoác miệng cười vui vẻ, trong mắt có sợi tơ mảnh trong suốt đang leo ra, nhanh chóng vươn về phía Ngân Tô: “Nếu bây giờ cô hối hận thì vẫn còn kịp đó.”
“Mắt của cô…” Ngân Tô chăm chú nhìn cô ta, không chút sợ hãi mà còn khen một câu: “Thật đặc biệt.”
Nhân viên lễ tân số một cười dữ tợn, sợi tơ xung quanh ùn ùn lao về phía Ngân Tô, muốn quấn chặt cô lại.
“Ôi chao…”
Nhân viên lễ tân số một chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, sợi tơ phía bên kia nhanh chóng quấn chặt lại nhưng cô ta lại không cảm nhận được người bên trong.
“Này.”
Nhân viên lễ tân số một cảm thấy quái lạ, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng như vậy khiến cô ta quay đầu lại theo bản năng.
Không biết Ngân Tô đã đứng sau lưng cô ta từ khi nào, giơ tay túm lấy tóc cô ta, kéo mạnh về phía sau, cô ta bị ép ngửa đầu, chỉ thấy ống thép sắc lạnh hạ xuống, cắm thẳng vào mắt phải cô ta.
“A a ——”
Lễ tân số một hét lên đầy bi thảm, những sợi tơ mảnh như thủy triều rút về mắt, máu tươi chảy theo gò má cô ta chảy xuống, nhuộm đỏ bộ đồng phục đang mặc trên người.
Ngân Tô lại dùng sức kéo tóc cô ta, lễ tân số một cảm thấy da đầu mình như bị kéo rách. 1
“Chúng ta đều là đồng nghiệp cả, tôi cũng đâu muốn làm khó cô. Sao cô lại không chịu đáp ứng tâm nguyện nhỏ bé của tôi chứ? Công ty chúng ta không phải là Công ty Trúc Mộng sao? Một nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy còn không thực hiện được thì sao tên là Trúc Mộng? Chẳng lẽ đây là một công ty lừa đảo à?”
*Trúc Mộng nghĩa là gây dựng ước mơ, là hoàn thành, thành toàn nguyện vọng, mong ước
Lễ tên số một không biết là do đau hay là sợ, giọng run rẩy: “Tôi… Tôi đi lấy cho cô…”
Ngân Tô chăm chú nhìn cô ta hồi lâu, chầm chậm cười lên, giọng dịu dàng: “Thế này mới đúng nha, ai cũng là nhân viên, đâu cần phải làm khó lẫn nhau.”
Nhân viên lễ tân số một: “…”
Cô đâu có làm khó tôi, cô là định giết tôi!
Ngân Tô rút ống thép ra, đỡ cánh tay lễ tân số một: “Trong nhiều người như vậy mà tôi lại chọn trúng cô, chứng tỏ chúng ta có duyên phận.”
Con mắt đang chảy máu của nhân viên lễ tân số một hoàn toàn không mở được, cánh tay bị Ngân Tô nắm cứ có cảm giác dinh dính, lành lạnh khiến cô ta thấy khó chịu.
Lễ tân số một rất muốn hung hăng mắng chửi: Duyên phận cái chó gì! Nhiều người vậy mà cô ta lại chọn trúng mình!! Xúi quẩy!!
Thế nhưng khi đối mặt với đôi mắt đầy ý cười của Ngân Tô, cô ta chỉ có thể đau khổ trả lời: “Vâng.”
Cuối cùng, cô ta che con mắt đang chảy máu của mình, bổ sung hạt giống mới vào lồ ng kính còn trống dưới cái nhìn của Ngân Tô.
Sau khi thêm hạt giống vào lồ ng kính xong, cô ta đứng sang một bên, cứng ngắc mở miệng: “Giờ cô có thể chọn hạt giống rồi.”
“Chọn như nào đây?” Ngân Tô không thấy mấy hạt giống này khác nhau chỗ nào hết, cô dùng ống thép gõ vào lồ ng kính một cái, trực tiếp hỏi ý kiến lễ tân số một.
“…” Cơn đau bên mắt phải đã cảnh báo lễ tân số một rằng người đứng trước mặt cô ta không dễ bắt nạt: “Những hạt giống có số càng nhỏ thì thời gian chăm sóc càng ngắn.”
“Thời gian chăm sóc ngắn thì sao?”
Nhân viên lễ tân số một che mắt bên phải, dùng con mắt trái vẫn còn toàn vẹn nhìn Ngân Tô, như đã quên mất cô ta mới vừa bị đánh, bắt đầu quái gở nói: “Vậy thì có thể nhanh chóng thực hiện ước mơ của cô nha, không phải cô vào công ty vì mong muốn sớm ngày hoàn thành ước mơ hay sao?”
Ngân Tô liếc cô ta, không so đo với thái độ bất lịch sự của cô ta, đi thẳng về phía lồ ng kính số một: “Tôi tin tưởng cô đấy nhé.”
Nhân viên lễ tân số một: “…”
“Tôi có thể chăm sóc hai cái không?” Ngân Tô lại chỉ vào lồ ng kính số hai, khóe môi cong cong, tràn đầy mong đợi nói: “Có đôi có cặp mới tốt nha.”
Khóe môi nhân viên số một giật giật, vô tình từ chối Ngân Tô: “Không được.”
Ngân Tô nhìn hạt giống trong lồ ng kính mãi không thôi: “Thật đáng tiếc.”
***
***
Ngân Tô ôm một chậu hoa, vui vẻ bước ra khỏi phòng.
Nhân viên lễ tân số một đi sau lưng cô. Nhưng cô ta hoàn toàn khác so với khi đi vào, mắt phải cô ta chảy máu, cũng không cười lấy một cái, vừa âm u lại đáng sợ.
Mọi người: “…”
Cô ta làm gì trong đó vậy!
Bấy giờ, các quầy lễ tân đều đã đầy ắp người chơi đang đăng ký.
Những người xếp hàng trước có thể chọn hạt giống —— Dù không có manh mối gì nhưng lỡ may mắn, chọn được một hạt giống tốt thì sao?
Xếp hàng càng muộn thì càng không được chọn.
Mà có khi… Số lượng hạt giống không đủ.
Nếu không thì NPC kia sao lại cố ý thêm một câu không được chen hàng.
Ngân Tô ôm chậu hoa đi cạnh nhân viên lễ tân số một. Nhưng có lẽ do dáng vẻ của lễ tân đi ra cũng cô quá đáng sợ nên không ai dám tới cản Ngân Tô.
Cô đi đến cạnh tường rồi dừng lại, khoảng hai phút đồng hồ sau, cửa quầy lễ tân số hai mở ra, một nữ sinh gầy gò, nhỏ nhắn từ bên trong bước ra.
Cô gái còn chưa đi được hai bước thì bị một đôi nam nữ cản lại, họ nắm lấy tay cô gái hỏi: “Tình hình trong phòng thế nào?”
Ngân Tô vừa rồi không ở đây nên không rõ tình hình, cô vểnh tai lên để nghe người bên cạnh nói chuyện.
Cô gái nhỏ đó bị đôi nam nữ kia ép vào.
Trong những người chơi mới có người muốn đứng ra ngăn cản nhưng vì đối phương quá hung ác, vẻ mặt ai dám phản đối sẽ giết người đó.
Về phần những người chơi lão luyện… Họ đều rất lạnh lùng, việc không liên quan đến mình thì chỉ đứng một bên nhìn.
***
***
Nữ sinh bị dọa đến run rẩy: “Có… Có vài lồ ng kính, bên trong là những thứ này. NPC kia kêu tôi chọn…”
“Có bao nhiêu?”
“Tôi không biết…” Cô gái càng run dữ dội hơn vì sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, trắng bệch lại yếu ớt.
“Rác rưởi.” Người đàn ông đẩy nữ sinh ra. Có lẽ vì nữ sinh không gặp chuyện gì, cộng thêm Ngân Tô cũng an toàn đi ra nên hắn ta và đồng bọn nữ kia đi xếp hàng.
Một vài người chơi mới lúc nãy đứng bên cạnh, kéo nữ sinh vào đội, cô gái trở lại trong đám người, cuối cùng không nhịn được mà khóc lớn.
Ngân Tô cách họ không xa, cô nghe thấy nữ sinh kia vừa khóc vừa nói với người bên cạnh: “Mọi người mau xếp hàng đi, bên trong không có nhiều hạt giống đâu… Tách ra mà xếp hàng, đừng xếp chung.”
Những cánh cửa khác lần lượt có người bước ra, ba người ở Cục điều tra Cấm kỵ bước ra gần như cùng một lúc.