Beta: Mids
Bọn họ đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy cạnh tường có một đầu người thò ra.
Đối phương bịt khẩu trang nhưng vẫn có thể thấy được nét vui vẻ giữa hai đầu lông mày, đôi mắt đen lóe lên ánh sáng nhạt thậm chí còn có thể thấy được niềm vui đang tràn ra khỏi đôi mắt đó.
Nhân lúc bọn họ đang ngây người, cái đầu sau tường đã vọt tới.
Ngân Tô xông vào trong đám NPC chém giết lung tung. Tuy những NPC này có chút sức chiến đấu nhưng không nhiều lắm, so với đám quái vật cây kia thì dễ đối phó hơn nhiều.
Giang Kỳ muốn lên giúp nhưng anh ta nhìn thấy Ngân Tô giết đến hăng say như vậy thì lại yên lặng kéo một thi thể đến bên cạnh, lấy chai ra bắt đầu lấy máu.
Đầu bên kia hành lang bắt đầu truyền đến rất nhiều tiếng bước chân. Ngân Tô ném NPC cuối cùng ra, đứng trong góc tường liếc nhìn về phía bên đó rồi xoay người chạy thẳng lên trước.
Nghe thấy vô số tiếng bước chân đang chạy qua bên này, Giang Kỳ nhanh chóng cất cái chai đựng dịch dinh dưỡng rồi đuổi theo Ngân Tô cùng rời đi.
Những con đường này nối liền với nhau, không biết bọn họ đã bị đuổi tới tận chỗ nào, cảnh tượng xung quanh vô cùng lạ lẫm, hoàn toàn không tìm thấy thang máy đi lên.
“Bọn chúng ở bên đó!”
“Bắt bọn chúng lại, đứng để bọn chúng chạy thoát.”
“Nhanh lên!!”
Ngân Tô với Giang Kỳ bị chặn lại trên một hành lang, cô thử mở cánh cửa đằng sau nhưng cánh cửa đó lại không chút xê dịch, hoàn toàn không thể mở ra nổi.
Đúng lúc này Ngân Tô nhìn thấy trên cánh cửa có một cái máy giống máy quẹt thẻ.
Đám NPC chặn trước bọn họ lộ ra vẻ mặt dữ tợn, nhếch miệng cười điên cuồng, dường như chúng đang nói: Để tao xem chúng mày trốn thế nào!
“Ting!”
Ngân Tô cầm cánh tay đứt vẫy vẫy với đám NPC, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của đám NPC, cô mở cánh cửa kia ra.
“Đừng để bọn chúng vào!!” Đột nhiên đám NPC phát điên la hét rồi nhanh chóng lao về phía họ.
Ngân Tô nghiêng người đi vào trong, Giang Kỳ cũng theo sát đằng sau, dùng sức đóng cánh cửa lại.
“Ầm!”
Đám NPC lao tới chặn khe cửa lại, muốn với tay vào trong qua khe cửa.
Ngón tay của chúng đồng loạt bị đập gãy, hòa lẫn với máu rơi xuống đất, tất cả mọi âm thanh đều bị ngăn cách bên ngoài cửa.
Ngân Tô giơ tay lau sạch vết máu dính trên trán, vẻ mặt bình tĩnh lui ra sau vài bước. Cánh cửa không còn chút động tĩnh nào, rõ ràng là bọn chúng không thể mở được cánh cửa này nên tạm thời bọn họ an toàn.
“Cánh tay vừa nãy cô để đâu thế?” Câu đầu tiên Giang Kỳ hỏi là một vấn đề không quan trọng.
Anh ta đoán có lẽ cô có không gian, nhưng anh ta chắc chắn rằng cô không lấy cánh tay kia từ trong không gian ra.
Ngân Tô thị phạm ngay tại chỗ cho anh ta xem. Cô kéo khóa áo khoác xuống, cất cánh tay kia vào cái túi cực lớn bên trong áo khoác, tuy có chút lắc lư nhưng vẫn chưa đến mức rơi mất.
“…” Có người bình thường nào cất cánh tay vào trong ngực không!!
Giang Kỳ một lời khó nói hết dời ánh mắt qua chỗ khác, quan sát xung quanh.
Nơi này vẫn là một hành lang, hai bên đều là kính thủy tinh, một bên là căn phòng giống phòng thí nghiệm còn bên là một thiếu niên đang ngồi trên đất.
Nửa người dưới của thiếu niên đã hoàn toàn bị dị hóa thành rễ và thân cây, phủ kín cả căn phòng.
Nửa thân trên cậu ta là của con người, chỉ có chỗ tai là mọc ra một chùm lá cây nho nhỏ màu vàng giống như đang đeo một đôi bông tai vậy, nó còn làm nổi bật lên gò má trắng nõn của thiếu niên, giúp cậu ta càng trở nên xinh đẹp hơn.
Thiếu niên phát hiện bên ngoài có người, nghiêng đầu nhìn qua, đôi đồng tử màu vàng kim rực rỡ như ánh mắt trời, trong veo sáng ngời.
Nhưng nửa bên mặt còn lại của cậu ta lại khắc đầy những hoa văn màu vàng kim. Những hoa văn đó lộ ra vẻ dữ tợn làm tăng thêm cảm giác kh ủng bố cho nửa gương mặt kia.
Một bên thì đẹp tựa thiên sứ, bên kia thì lại hết như ác quỷ.
“Hai người là ai?” Giọng nói du dương mang theo sự tò mò của thiếu niên vang lên: “Tôi chưa từng gặp hai người trước đây.”
Ngân Tô nói: “Chúng tôi là nhân viên mới của công ty, cậu chưa từng thấy chúng tôi cũng là điều bình thường.”
Có vẻ như đối phương đã chấp nhận cách giải thích của Ngân Tô: “Thì ra là nhân viên mới hả. Thế hai người đến đây vào giờ này để làm gì?”
Ngân Tô không đáp mà hỏi lại: “Sao cậu lại bị nhốt ở đây?”
Thiếu niên cũng không giấu giếm hay giả vờ hỏi gì cũng không biết như những NPC khác mà cậu ta trả lời vấn đề này rất khôn khéo: “Bọn họ nói tôi phải ở đây mới sống được, tôi biết bọn họ đang lừa tôi, bọn họ chỉ muốn có được sức mạnh của tôi nên mới nhốt tôi vào đây mà thôi.”
“Sức mạnh của cậu?”
Thiếu niên gật đầu: “Tôi có thể thực hiện nguyện vọng của tất cả mọi người.”
Ngân Tô nhướng mày: “Cậu lợi hại như vậy sao?”
“Lợi hại sao?” Vẻ mặt thiếu niên trầm xuống: “Nhưng tôi thà rằng bản thân không có năng lực này còn hơn. Nếu không tôi đã không bị bọn họ nhốt ở đây.”
“Không ngờ bọn họ lại đáng ghét như vậy.” Ngân Tô tỏ vẻ tức giận, bất bình thay cậu ta: “Tôi còn tưởng bọn họ là người tốt, không ngờ họ lại có thể làm ra loại chuyện này! Cậu thật đáng thương, sao lại gặp phải những người đáng ghét như vậy chứ!”
Dáng vẻ đầy căm phẫn của Ngân Tô đã hoàn toàn khiến thiếu niên cảm thấy sửng sốt, có vẻ như cậu ta đã quên mất mình định nói gì.
Giang Kỳ cũng bất ngờ, có vẻ như cô nhiệt tình với NPC hơn bọn họ… Nói nhiều hơn rồi này!
“Cảm ơn cô đã nói chuyện với tôi.” Thiếu niên phục hồi lại tinh thần, tỏ ra vui vẻ: “Những người tới đây trước đó không ai muốn nói chuyện với tôi hết… Vì để cảm ơn cô, tôi sẽ thực hiện một nguyện vọng của cô, cô nói ra nguyện vọng của mình đi.”
“…” Gì vậy! Lại bắt cô ước! Ngân Tô đảo mắt một vòng, không biết nghĩ tới điều gì mà cười hì hì nói: “Có thật là nguyện vọng gì cũng có thể thực hiện được không?”
Giang Kỳ khẽ liếc mắt nhìn thoáng qua đôi mắt sáng ngời kia của Ngân Tô, không biết cô muốn làm gì nhưng chắc là cô không quên quy tắc tuyệt đối không được nói với bất cứ ai về nguyện vọng của mình.
Giọng của thiếu niên vô cùng trong trẻo nói: “Đương nhiên.”
“Vậy cậu nói cho tôi biết trước tiên làm thế nào để rời khỏi nơi này đi.”
“… Đây là nguyện vọng của cô sao?”
“Đương nhiên không phải rồi, tôi chỉ đang lịch sự hỏi đường cậu thôi.” Ngân Tô học theo cách nói của cậu ta, dịu dàng cười nói: “Cậu nói cho tôi biết làm thế nào để ra ngoài, tôi sẽ cầu nguyện với cậu, chắc chắn nguyện vọng này cậu sẽ thích.”
Có vẻ như thiếu niên đang suy nghĩ gì đó, một hồi lâu sau mới giơ tay chỉ bức tường trắng bên cạnh: “Bên kia có một cánh cửa, nhưng cần phải có thẻ của trưởng phòng mới có thể mở ra được.”
Ngân Tô móc cánh tay ra đưa cho Giang Kỳ, Giang Kỳ lập tức đi về phía bức tường trắng thử.
Giang Kỳ ấn cánh tay lên bức tường trắng, một tiếng ‘Ting’ nhanh chóng vang lên. Anh ta đẩy một cái, đằng sau bức tường trắng xuất hiện một con đường nhỏ.
Anh ta cảnh giác đẩy ra một chút rồi lui ra sau nhìn lại, sau khi chắc chắn an toàn rồi mới nói với Ngân Tô: “An toàn.”
Ngân Tô vẫy vẫy tay với anh ta, Giang Kỳ ngầm hiểu, bước vào cánh cửa kia trước.
“Vậy, nguyện vọng của cô là gì?” Đôi đồng tử màu vàng kim rực rỡ của thiếu niên nhìn cô, giọng nói dịu dàng như đang mê hoặc cô: “Cầu nguyện với tôi đi, tôi sẽ hoàn thành nguyện vọng của cô.”
Ngân Tô rút ống thép ra, nhìn thiếu niên chăm chú, chậm rãi nói: “Tôi là một người hiền lành, không thể nhìn người khác chịu khổ một mình được nên đương nhiên là muốn giúp người đáng thương như cậu được tự do rồi.”
Sau đó chịu khổ chung với đám NPC!
Ngân Tô lại cảm thấy mình quá là tốt bụng, không ngại cực khổ cũng phải để cho đám NPC có nạn cùng hưởng.
Tô – người tốt siêu cấp cảm động đến rớt nước mắt, giơ tay đập tấm kính thủy tinh.
“Choang ——”
Tấm kính thủy tinh nứt ra.
Đôi đồng tử của thiếu niên co rụt lại, đám rễ cây trải khắp mặt đất bò về phía Ngân Tô, Ngân Tô vung tay chém đứt đám rễ cây này rồi nhanh chóng chạy về phía Giang Kỳ.