Mục lục
Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Fang 

Beta: Wendy, Yan

Ngân Tô không tiếp tục phát điên, kéo áo của một hành khách quái vật để lau ống thép, rồi quay qua hỏi cô gái áo choàng đen: “Hành khách giết ông ta không chết được, cô cảm thấy câu này nên ngắt thế nào?”

Cô gái áo choàng đen: “1. Nói với chúng ta, như thế không giết chết ông ta được; 2. Người chơi với thân phận là hành khách không giết chết ông ta được.”

Nghe có vẻ gần giống nhau, nhưng thực ra khác biệt khá lớn.

1. Bọn họ vẫn chưa tìm được cách chính xác để giết chết trưởng tàu.

2. Người chơi không thể giết chết trưởng tàu hoặc là người chơi với thân phận hành khách không thể giết chết trưởng tàu. Khi người chơi không còn là hành khách nữa, có lẽ sẽ có thể giết chết trưởng tàu.

Cách chính xác để giết chết trưởng tàu là gì? Khi trưởng tàu chưa chết, bọn họ cũng không thể biết được đáp án chính xác của vấn đề này, chỉ có thể làm thử.

Nhưng…

“Cho dù người chơi biến thành quái vật thì vẫn là hành khách.” Điều này sẽ không thay đổi, quái vật cũng là hành khách. 

Trừ phi bọn họ có thể làm nhân viên. 

Ngân Tô ngắm nghía sợi dây chuyền trong tay: “Hành khách không thể giết chết trưởng tàu, thế nếu trưởng tàu không còn là trưởng tàu nữa thì sao?”

Không thay đổi được thân phận hành khách của mình thì thay đổi thân phận của trưởng tàu.

Phải biết rằng Vương Hiên là một trưởng tàu giả mạo.

Cô gái áo choàng đen: “Nhưng cô nói rằng “Giết chết trưởng tàu thì tàu sẽ đến trạm cuối”, nếu Vương Hiên không phải trưởng tàu thì giết chết ông ta còn có thể đến trạm cuối cùng không? Có lẽ chỉ là cách giết chết ông ta chưa chính xác.”

Ngân Tô cảm thấy thực hành sẽ cho ra chân lý: “Đều thử cả là biết thôi, có lẽ trưởng tàu chỉ là tên thay thế của Vương Hiên thì sao.”

Cô gái áo choàng đen trầm mặc, có lẽ là cảm thấy cô nói có lý, không nói gì nữa, chỉ nhắc nhở cô một câu: “Thời gian tàu dừng ở sân ga giảm bớt rồi.”

“Tôi biết.”

Đây là vòng tuần hoàn thứ ba.

Thời gian dừng ở trạm Tâm Thần, trạm Thây Ma, trạm Lễ Hội Huyết Sắc đều là bốn phút.

Trạm Dãy Núi Ma Quỷ biến thành ba phút.

Về sau chỉ còn trạm Nhân Ngư, trạm Núi Tứ Quý, trạm Bốn Mươi Bốn. 

Tham khảo mạch suy nghĩ về việc hành khách lên tàu của phó bản này tăng dần, khả năng thời gian của vòng thứ ba sẽ giảm dần, trạm Dãy Núi Ma Quỷ, trạm Nhân Ngư ba phút, trạm Núi Tứ Quý hai phút, trạm Bốn Mươi Bốn vừa vặn một phút, trở về trạm Tâm Thần lần nữa chính là 0.

Quả thực thời gian dành cho bọn họ không còn nhiều.





Ngân Tô mở ấm đun nước, ghé mặt qua đó, nhiệt tình mở miệng: “Tần tiểu thư, cô muốn báo thù không? Muốn đòi lại công bằng cho bản thân cô và con của cô không?”

Tần Tình ôm con, co người trong ấm đun nước, nghe thấy giọng nói của Ngân Tô, đôi mắt mang ánh sáng u ám kì dị hiện lên từ trong bóng tối.

Giọng điệu của Tần Tình cổ quái: “Báo thù?”

“Đúng vậy, cô có muốn tự tay giết chết Vương Hiên, vẽ nên một dấu chấm hoàn mỹ cho tình cảm cô đã bỏ ra và đứa con hay không.” Không đợi Tần Tình trả lời, Ngân Tô nói giúp cô ta: “Tôi cảm thấy chắc chắn cô sẽ bằng lòng, cô là một người mẹ dũng cảm kiên cường.”

Tần Tình: “…”

Cô ta đồng ý rồi sao?

Khuôn mặt bên ngoài ấm đun nước vẫn đang cảm thán: “Tôi từng nói rằng sẽ giúp cô báo thù, tôi nói lời giữ lời.”

Tần Tình: “…”

Tần Tình hận không thể ăn tươi nuốt sống Vương Hiên, nhưng… cô ta cứ cảm thấy người này coi mình là súng để sử dụng. 

Tần Tình: “Thực lực của ông ta rất mạnh.”

“Nè ~ Đừng coi thường bản thân.” Ngân Tô không cho phép cô ta nói bản thân như vậy: “Cô cũng rất mạnh! Phải tin tưởng bản thân!”

Tần Tình: “…”

Nếu cô ta rất mạnh thì đã không bị bắt nhốt ở đây.

“Lát nữa tôi đưa cô đi tìm ông ta.” Ngân Tô ném sợi dây chuyền vào: “Dùng cái này giết ông ta, lúc tôi bảo cô động thủ thì cô hẵng động thủ, hiểu chưa?”

Tần Tình: “…”

Tần Tình vẫn chưa nghĩ xong có nên đồng ý hay không thì đã nghe thấy giọng nói của cô gái đó trở nên u ám: “Nếu không tôi giết con của cô trước rồi giao cô cho Vương Hiên.”

Tần Tình: “…”

Cô ta biết ngay mà!!

Người này có thể có ý gì tốt!! Cô mới là quái vật!!





Toa 09.

Pháp Sư tìm được một con dấu từ trên người nhân viên đã chết, anh ta lấy vé tàu của mình ra, đóng dấu lên vé tàu.  

Trên vé tàu xuất hiện một con dấu màu đỏ nhưng anh ta không hề nhận được bất kì nhắc nhở gì.

Vé tàu được đóng dấu không phải chìa khóa qua ải?

Hay là phó bản này không có chìa khóa qua ải? Người chơi buộc phải xuống tàu…

Pháp Sư nhìn chằm chằm hai chữ “chưa biết”, nó không có bất kỳ thay đổi nào.

Không đúng…

Vẫn cần điều kiện khác.

Pháp Sư đứng dậy đi về phía toa 08, anh chàng lạnh lùng đứng sau lưng anh ta lập tức đi theo.

Hai người đến toa 06 rất nhanh, Pháp Sư nhìn ghế ngồi đã trống một cái, vẻ mặt không còn sự dịu dàng thường ngày, chỉ có sự lạnh nhạt.

“Đúng là đồ bỏ đi.”

Xuyên qua toa 06, lúc đi qua chỗ nối toa, Pháp Sư nghe thấy trong nhà vệ sinh có âm thanh nho nhỏ.

Pháp Sư dừng lại, nhìn vào trong nhà vệ sinh một cái.

“Anh đi xem xem.” Pháp Sư ra lệnh cho anh chàng lạnh lùng sau lưng.

Anh chàng lạnh lùng đồng ý không chút do dự, qua đó mở cửa.

Trong nhà vệ sinh chật hẹp, Cát Sơn ngồi dưới đất, một cánh tay không thấy tung tích, mặt đất dưới thân đều là màu đỏ chói mắt.

Sắc mặt Cát Sơn trắng bệch, nghiêng đầu dựa vào đó, nếu không phải ngực vẫn còn phập phồng nhẹ nhàng thì sẽ khiến người khác cảm thấy đây đã là một thi thể.

“Vẫn còn sống.” Anh chàng lạnh lùng báo cáo với Pháp Sư. 

Cát Sơn không giống như vừa vào trong này, rất có khả năng lúc soát vé đã ở đây rồi. 

Nhưng anh ta vẫn còn sống…

Hành khách sử dụng nhà vệ sinh là một chuyện rất bình thường… Nên anh ta không bị trưởng tàu giết chết vì vi phạm quy tắc “Lúc soát vé không ở trong toa của mình”.

Pháp Sư nhìn trái nhìn phải, trừ quái vật ra thì không ai xuất hiện, sau đó anh ta mới đi vào nhà vệ sinh. 

“Cát Sơn?”

Pháp Sư vỗ mặt Cát Sơn, định đánh thức anh ta.

Pháp Sư vỗ liền mấy cái Cát Sơn mới tỉnh dậy.

Ánh mắt Cát Sơn đờ đẫn, cho dù đã tỉnh lại thì cũng không có phản ứng đặc biệt, chỉ nhìn vào hư không.

Pháp Sư giơ tay vẫy vẫy trước mắt anh ta: “Cát Sơn, anh còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?”

Cuối cùng Cát Sơn cũng có một chút phản ứng, đôi mắt đờ đẫn chuyển động nhưng vẫn không có tiêu điểm, anh ta nhìn vào hư không, cánh môi khô nẻ đóng mở.

Giọng nói của anh ta quá nhỏ, Pháp Sư hoàn toàn không nghe rõ anh ta đang nói gì.

Pháp Sư ghé sát qua đó để nghe, cuối cùng cũng nghe rõ anh ta đang nói gì.

“Xuống tàu… Xuống tàu…”

Anh ta không ngừng lặp lại hai chữ này.

Trong bảy tiếng tối qua, trừ những quái vật thích tìm bọn họ chơi trò chơi ra thì còn có quái vật biến thành dáng vẻ bọn họ quen biết để lừa bọn họ.

Không biết có phải Cát Sơn đã sa bẫy hay không. 

Trong quy tắc viết rằng đừng tin tưởng bất kỳ ai…

Nhưng cho dù nhớ được quy tắc này thì cũng vô dụng, lúc trước bọn họ đã vô thức làm ra một số hành vi kỳ lạ.

Mất đi lý trí lần nữa, tin tưởng “người quen” cũng không phải chuyện gì kì quái.

Trong mỗi lần chuyến tàu tuần hoàn, cuối cùng người chơi sẽ hoàn toàn mất đi lý trí.

Pháp Sư lục lọi trên người Cát Sơn, không tìm được thứ gì hữu dụng, anh ta đứng dậy lùi ra ngoài: “Giết anh ta.”

Anh chàng lạnh lùng giống giống một con chó săn nghe lời, đi vào nhà vệ sinh lần nữa, chấp hành mệnh lệnh của Pháp Sư. 

Pháp Sư đứng ở chỗ nối toa đợi một lát, nhận được một quy tắc mới ——

【Khi trên tàu có trưởng tàu thì chuyến tàu sẽ đến trạm cuối cùng.】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK